ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong tiếng nổ kinh thiên, mỗi một quyền khiến sắc mặt Văn Ngạc Bác tái thêm vài phần, màu tươi tràn ra khóe miệng. Lục phủ ngũ tạng đã bắt đầu xuất hiện vết rách, đau đớn không thôi.  

Hai quyền này gần như muốn nửa cái mạng của ông ta.  

Tuy nhiên, ông ta vẫn đỡ nổi. Văn Ngạc Bác thở hắt ra một hơi, cười nói: “Còn một quyền nữa”.  

Tuy ông ta đang cười, nhưng sâu trong mắt lại ngưng tụ sát ý lạnh như băng. Ông ta cẩn thận giấu kỹ sát ý này, âm thầm thề, thù này ắt báo, bất kể là mười năm hay trăm năm, một ngày nào đó, ông ta nhất định sẽ huyết tẩy Lăng Tiêu Kiếm Các.  

Nhục nhã bực này tất sẽ hoàn trả gắp trăm lần.  

Lâm Nhất sẽ trả một cái giá cực kỳ thê thảm cho hành động ngày hôm nay của mình, nhất định là vậy!  

“Có phải ông nghĩ là đợi sống qua một quyền này, sau này, một khi ta rời đi, ông sẽ trả thù Lăng Tiêu Kiếm Các không?”  

Lâm Nhất không vội ra tay, mà đột nhiên hỏi.  

Tim Văn Ngạn Bác chùng xuống, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Nào dám, Lâm công tử nói đùa, tuy nhiên, lời công tử đã nói tứ mã nan truy, đừng trái lời là được!”  

“Đương nhiên!”  

Lâm Nhất thờ ơ gật đầu, nói khẽ: “Ông cảm thấy mình có thể đỡ nổi một quyền cuối cùng của ta ư?”  

Văn Ngạn Bác đã tính trước, ông ta rất có lòng tin, cũng không cố ý che giấu mà ngạo nghễ nói: “Tại hạ là cao thủ Thiên Phách, đương nhiên có chút lòng tin, Lâm công tử cứ ra tay là được?”  

Lâm Nhất nhịn không được bật cười: “Thiên Phách? Tả Vân, ngươi cảm thấy ông ta xứng không?”  

“Hào nhoáng bên ngoài, ngoài mạnh trong yếu, so với Thiên Phách chân chính còn không bằng cọng lông tơ, chênh lệch đâu chỉ gấp 10 lần!”, Tả Vân chu du chín châu, kiến thức hơn người, hắn ta không xoay người nhưng vẫn đáp một cách chi tiết.  

Hai người thay nhau đùa cợt khiến Văn Ngạn Bác nổi giận, liền quát to: “Lão phu rơi vào tay ngươi, cũng đã nhận thua, cần gì phải nhiều lần nhục nhã? Ngươi cứ ra tay đi là được!”  

Lâm Nhất sầm mặt, nhướng mày, hừ lạnh một tiếng và nói: “Thú vị thật! Đã làm sai mà còn lớn lối như vậy à? Nếu ta không xuất hiện, có phải ông đã giết sạch người của Kiếm Các rồi không? Ông quên thái độ hung hăng của mình trước đó nhanh vậy? Hay cho một cao thủ Thiên Phách, ta sẽ như ông mong muốn!”  

Thương Long Cửu Biến – Phong Lôi Tịnh Khởi!  

Dứt lời, trên người Lâm Nhất có bảy mươi hai sợi long văn Tử Điện bắt đầu rục rịch… số lượng long văn khổng lồ đan vào nhau hệt như Thương Long quấn quanh người hắn.  

Trong lúc chúng di chuyển, Thương Long dường như sống lại.  

Lực lượng lôi đình khủng bổ hệt như dung nham rót vào trong cơ thể Văn Ngạn Bác, rồi lan tràn ra tứ chi bách hài, cơ thể ông ta lập tức đỏ bừng lên, một khắc sau đó ầm ầm nổ tung.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi