Lúc này, phía xa lập tức vang lên tiếng thú gầm chấn động đất trời, sau đó có một thứ khổng lồ đáp xuống chỗ đất trống bên ngoài điện. Sau chấn động dữ dội, tất cả mọi người trong điện đều hốt hoảng, Tần Dương và ông lão áo đen đều sa sầm mặt.
Là hơi thở của yêu thú cấp Vương Giả!
“Ngươi có ý gì?”
Tần Dương tỏ vẻ nghi ngờ, hắn ta lạnh lùng nhìn về phía Lâm Nhất.
Lâm Nhất hờ hững nói: “Ta không giấu diếm gì ngươi, yêu đan đã bị nó luyện hoá rồi, nếu ngươi có bản lĩnh thì đi lấy đi. Thêm một câu nữa, yêu đan của nó còn quý giá hơn của Hám Thiên Ma Viên gấp trăm lần, chỉ sợ ngươi không có mạng để lấy thôi”.
“Ngươi tưởng ta không dám à?”
Tần Dương cười châm chọc: “Chỉ là một con súc vật được Lăng Tiêu Kiếm Các nuôi nhốt mà thôi, Lâm Nhất, ngươi hoàn toàn không biết yêu nghiệt hàng đầu đáng sợ đến mức nào đâu, yêu thú cấp Vương Giả thì sao, chỉ cần gi3t chết là được!”
Vụt!
Dứt lời, Tần Dương bay lên, rời khỏi đại điện của Tông chủ.
Rõ ràng hắn ta cho rằng yêu thú cấp Vương Giả này là yêu thú hộ sơn của Lăng Tiêu Kiếm Các, cho nên mới xem thường nó.
Dù sao nơi này là Đại Tần đế quốc xa xôi, linh khí mỏng manh, dù có xuất hiện yêu thú cấp Vương Giả cũng không có gì đáng sợ.
Ông lão áo đen cười nhạt, ông ta bưng tách trà lên, nét mặt vô cùng ung dung, cũng không ngăn cản.
Phụt!
Nhưng lúc ông ta vừa mới khuất nước trà, định uống một ngụm thì có một người chật vật lăn vào. Người đó là Tần Dương, khoé miệng hắn ta có máu tươi chảy xuống, sắc mặt khá là khó coi.
Hắn ta ngẩng đầu lên, vừa khéo nhìn thấy vẻ giễu cợt trong mắt Lâm Nhất, hắn ta lập tức nổi giận, hét to: “Ngươi giở trò với ta!”
“Có chuyện gì vậy?”
Ông lão áo đen biến sắc mặt.
Mai các chủ vung tay, trên đỉnh núi chính của Kiếm Các cách đó mười dặm có một thanh kiếm bay đến.
Là kiếm Tiêu Vân!
Kiếm Tiêu Vân do tổ sư Kiếm Vô Danh để lại bay đến, biến thành một tia sáng xuyên tường bay vào trong nháy mắt.
Mai các chủ cầm lấy thanh kiếm đứng dậy, bình tĩnh nói: “Lăng Tiêu Kiếm Các thật sự không dám đắc tội Huyền Dương Điện. Nhưng các hạ ngông cuồng như thế, Lăng Tiêu Kiếm Các cũng có tự trọng của mình, một là các người rời đi, hai là ta tiễn các người đi”.