ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Hai mắt Lâm Nhất thoáng tập trung, động tác của Tịch Phong trong mắt hắn dần dần chậm lại, quyền mang lửa hoàn mỹ xuất hiện chút sơ hở.  

Loại sơ hở này chỉ thoáng xuất hiện liền thôi, chỉ có cơ hội trong một tích tắc đó, một đòn không trúng thì rất nhanh sẽ bị Tịch Phong phát giác.  

“Giết!”  

Chân thân của Lâm Nhất chấp nhận dùng vai phải đỡ đòn quyền mang, đồng thời Táng Hoa từ phía dưới vút lên trên, như thể một vầng trăng non lướt qua. Kiếm thân sắc bén phối hợp với Tiên Thiên kiếm ý đỉnh phong viên mãn, lại được hỗ trợ bởi Tử Diên Kiếm Quyết khiến cho hàn quang lạnh lẽo sắc bén đến cùng cực.  

Mặt Tịch Phong thoáng biến sắc, chiêu thức của hắn ta đã dùng hết nên không thể biến hoá được nữa, chỉ đành thu tay điên cuồng lui về sau. Hắn ta lui rất nhanh nhưng kiếm của Lâm Nhất còn nhanh hơn!  

Kiếm quang như ánh trăng lạnh lẽo lướt qua, Chân nguyên trên vai phải của Tịch Phong bị cắt đứt, một đường máu tươi xuất hiện trên bắp tay hắn ta.  

“Đáng chết!”  

Mặt Tịch Phong khẽ biến sắc, máu tươi trên bắp tay trông thì rất đáng sợ, thực ra chỉ mới rách có lớp da bên ngoài. Nhưng mà việc này đối với một kiếm khách mà nói, chỉ cần nắm được sở hở của bọn họ, thì sẽ có thể khiến cho sơ hở này không ngừng phóng đại lên.  

Nhất là với một kiếm khách ở cấp bậc như của Lâm Nhất, rất khó tưởng tượng sẽ tạo ra được hậu quả như thế nào. Người hắn ta lơ lửng giữa không trung, giống như một tia chớp bắt đầu biến hoá, chỉ trong chớp mắt đã biến hoá ra bảy vị trí, mỗi một lần dừng lại đều sẽ nện ra một quyền, quyền mang phun trào ánh lửa, chặn hết những con đường đuổi theo của Lâm Nhất.  

Những động tác liên tục này đều chỉ xảy ra trong một chớp mắt, khiến người chứng kiến phải trợn mắt há mồm, không thể tin nổi vào mắt chính mình.  

“Nhanh quá”.  

Đáy mắt Lâm Nhất loé lên vẻ khác lạ, vô cùng kinh ngạc, nhưng sâu trong lòng lại càng sục sôi, đây mới là một trận đại chiến thực thụ.  

Thất Huyền Bộ, Kim Ô Tung Cánh!  

Tịch Phong vừa mới chạm đất, phía trước đã loé lên ánh kim quang, bóng người của Lâm Nhất thình lình biến mất.  

“Chết!”

Gần như ngay khi biến mất, một quyền khủng bố của Tịch Phong đã hung hăng đánh tới, trực tiếp đẩy lui Lâm nhất, cứ như Lâm Nhất mới là người chủ động va vào. Quyền mang nổ tung hệt như núi lửa vỡ vụn, hằng hà sa số đất đá mang theo hơi nóng đáng sợ ào ào tuôn xuống, dường như khiến mênh mông bị nện thủng lỗ chỗ.  

Ngay lập tức, đài Thăng Long chìm trong biển lửa, mặt hồ xung quanh đã sớm sôi trào, cảnh tượng khiến người xem không khỏi hãi hùng khiếp vía.  

“Không biết sống chết”.  

Tịch Phong hừ lạnh một tiếng, nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn ta đã thay đổi, phóng mắt nhìn khắp đài Thăng Long, nơi này đã không còn bóng dáng Lâm Nhất.  

Ta đến từ nơi nào?  

Đến khi Lâm Nhất một lần nữa xuất hiện, một luồng kiếm quang xuyên thủng hư không, đánh tan thế lửa ngập trời, đồng thời hung hăng đâm vào vai phải Tịch Lăng.  

Răng rắc!  

Chân nguyên hộ thể vỡ vụn, một kiếm này khiến máu tuôn ra như thác đổ, tuy nhiên, khi nó chuẩn bị tiến thêm một bước nữa thì Tịch Phong chợt cắn răng thét lên một tiếng rồi trực tiếp chấn ngược trở lại.  

Ông!  

Thân kiếm hoàn toàn bị bẻ cong, kế đó thình lình bắn ngược trở lại, Lâm Nhất nương theo thế kiếm, giang hai tay ra, nhanh chóng lui về sau, khiến đòn phản kích của Tịch Phong rơi vào khoảng không. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi