ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Kiếm ra khỏi vỏ, Hứa Văn Bân ra tay trước, dưới sự gia trì của kiếm ý đại thành, kiếm quang mạnh mẽ và lạnh lẽo hội tụ thành kiếm mang chói mắt. Chẳng mấy chốc, kiếm mang khổng lồ đã chém xuống, tạo thành dòng khí cực kỳ dữ dội, tựa như có thể thổi bay Khuynh Nhược U bất cứ lúc nào.  

“Tử Nguyệt Vô Hoa!”  

Khuynh Nhược U kết ấn, một vầng trăng tím bay lên, tay phải kết ấn chỉ về phía kiếm mang loé lên như tia điện.  

Rắc!  

Chỉ trong nháy mắt, kiếm mang trông cực kỳ kinh khủng kia đã lập tức nổ tung.  

“Tiếp tục!”  

Hứa Văn Bân cầm thanh kiếm sắc bén trong tay vung lên, trong kiếm quang tung bay, kiếm thế cuồn cuộn tựa như một con ác long đang bay lượn, như muốn nuốt chửng mọi thứ, tông đổ núi sông vạn dặm.  

Kiếm pháp khí phách, mang theo chút phong cách của Lý Mộ Bạch.  

Khung cảnh khiến rất nhiều người sáng mắt lên, tuy kiếm pháp còn yếu hơn Nam Cung Vãn Ngọc, Lý Mộ Bạch và Lâm Nhất một chút, nhưng nhìn khắp một vòng Quần Long thịnh yến, cũng chẳng có mấy người hơn được hắn ta về kiếm pháp.  

Nét mặt của Khuynh Nhược U thoáng trở nên nặng nề, thân thể nàng ta bắt đầu biến ảo theo kiếm quang, váy dài tung bay, liên tục chỉ tay về phía trước.  

Những vầng trăng màu tím không ngừng di chuyển như thuỷ triều, sát chiêu trông có vẻ không mạnh lắm, nhưng lại lặng lẽ hoá giải sát chiêu của Hứa Văn Bân.  

Keng! Keng! Keng!  

Sau khi giao thủ mấy chục chiêu, kiếm thế của Hứa Văn Bân hoàn toàn bị áp đảo, trong lúc không phát hiện ra, vầng trăng tím trên bầu trời đã di chuyển được một khoảng cách.  

Lâm Nhất nhạy bén phát hiện ra chi tiết này, nhớ tới điểm kỳ lạ trong Tử Nguyệt Tâm Kinh, lập tức biết Hứa Văn Bân thua rồi.  

“Chân nguyên của mình!”  

Lúc này, Hứa Văn Bân trên đài đột nhiên hoảng sợ phát hiện chân nguyên của hắn ta đang dần tiêu hao sạch mà hắn ta lại không hề phát hiện ra.  

Nói một cách chính xác thì không phải là tiêu hao hết, mà là vầng trăng tím trên bầu trời đang lặng lẽ hấp thu chân nguyên của hắn ta.  

Sắc mặt Hứa Văn Bân thay đổi, Khuynh Nhược U đang chiến đấu với hắn ta đột nhiên bay lên trời, đâm một kiếm về phía vầng trăng màu tím kia.  

“Bên dưới ánh trăng, không nơi ẩn mình, ngươi phát hiện muộn quá rồi”.  

Dưới trăng tím sáng rực, trong đôi mắt bình tĩnh của Khuynh Nhược U thoáng lộ vẻ lạnh lùng, nàng ta chỉ ngón tay, vầng trăng tím trên không trung lập tức như bốc cháy. Ánh trăng chói mắt khiến Hứa Văn Bân gần như không thể mở mắt, kiếm thế vốn rất mạnh mẽ cũng xuất hiện vô số sơ hở.  

Ầm!  

Động tác chỉ ngón tay chứa đựng uy năng mạnh mẽ chỉ thẳng lên kiếm quang của Hứa Văn Bân, kiếm quang nổ tung, bả vai của hắn ta bị đâm thủng, người mềm nhũn ngã xuống.  

“Lợi hại, có vẻ Khuynh Nhược U có khả năng tiến vào mười vị trí đầu”.  

Chiến thắng của Khuynh Nhược U khiến nàng ta càng được chú ý hơn, trước khi xuống đài, nàng ta không biết vô tình hay cố ý nhìn thoáng qua Nguyệt Vi Vi, nét mặt vô cùng lạnh lùng.  

Nữ nhân này!  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi