ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Sau lưng Tuyệt Trần xuất hiện một thần thụ ánh sáng xanh che khuất bầu trời, cao đến mấy trăm trượng. Thân cây dựng thẳng trên không trung, phong vân biến sắc, toàn bộ mặt nước của hồ Cửu Long đều bị khuấy đảo, ngay cả người ngồi trên khán đài cũng có thể cảm nhận được gió mạnh thổi vào mặt.  

Lâm Nhất híp mắt, hắn không chú ý đến Tuyệt Trần mà chỉ nhìn chằm chằm Phương Hàn Lạc.  

Đúng như dự đoán của mọi người, Phương Hàn Lạc tấn thăng lên Bán Bộ Thiên Phách, lần này chiến đấu với Tuyệt Trần đã thoải mái hơn rất nhiều. Dù đối phương tung sát chiêu nhưng hắn ta vẫn nở nụ cười, trong lúc tiến lùi vẫn có thể dễ dàng hoá giải sát chiêu của đối phương.  

Thỉnh thoảng còn có thể tìm được cơ hội bất ngờ phản công, khiến Tuyệt Trần trở tay không kịp.  

“Lạ quá”.  

Lâm Nhất đăm chiêu suy nghĩ, luôn cảm thấy Phương Hàn Lạc này có gì đó không đúng, nhưng lại không nhìn ra được.  

Hắn muốn sử dụng kiếm ý Thông Linh để học hỏi, nhưng kiếm ý Thông Linh này dùng để lĩnh ngộ kiếm chiêu thì được, còn những chiêu pháp và ý cảnh khác thì không được thần kỳ như thế.  

Hắn ta muốn dùng mắt Chúc Long xem thử, nhưng quá phô trương không cẩn thận sẽ bị người khác chú ý, lãng phí lá bài tẩy.  

Thôi, tạm thời không cần nữa.  

Lâm Nhất thôi suy nghĩ, trong mắt lộ vẻ cố chấp, hắn không tin dựa vào ánh mắt nhạy bén của kiếm khách mà không thể nhìn ra chút manh mối nào.  

“Ba chiêu đã qua”.  

“Bốn chiêu”.  

“Năm chiêu”.  

Võ giả trên khán đài nhìn chằm chằm trận chiến trên đài Thăng Long, thầm đếm hai người đã giao thủ bao nhiêu chiêu. Vẫn luôn có một tin đồn liên quan đến Phương Hàn Lạc, là trong vòng mười chiêu không xử lý được hắn ta, thì dù là Tam Tiểu Vương muốn thắng hắn ta cũng sẽ cực kỳ khó khăn.  

Nếu trong vòng mười chiêu, Tuyệt Trần không thể đánh bại Phương Hàn Lạc, thì có lẽ hắn ta sẽ phải thua trận.  

Cho nên mọi người đều im lặng, thầm đếm trong lòng, muốn kiểm chứng rốt cuộc lời đồn có phải là thật không.  

“Đó là…”  

Lâm Nhất đang theo dõi trận chiến đột nhiên sáng mắt lên, hắn thấy thân pháp của Phương Hàn Lạc hơi kỳ lạ, mỗi lần biến ảo sẽ có năng lượng vô cùng nhỏ dao động, tản ra trên mặt đất và trong không trung, dao động kia bí mật ẩn náu bên trong dư âm khi giao thủ của hai người.  

Nếu không chú ý thì hoàn toàn không thể phát hiện ra, thậm chí sẽ vì dư âm mà bỏ qua nó.  

Kiếm ý Thông Linh, vụt!  

Sâu trong mắt Lâm Nhất có ánh sáng như đốm lửa loé lên, kiếm ý Thông Linh chảy vào trong mắt, dưới sự phóng to của kiếm ý Thông Linh, rất nhiều chi tiết trên chiến đài đều trở nên rõ ràng trong mắt hắn.  

Động tác của Phương Hàn Lạc không ngừng được phân tích, những hình ảnh xuất hiện trong đầu Lâm Nhất.  

“Thì ra là thế”.  

Lâm Nhất gạt đi kiếm ý Thông Linh trong mắt, lộ vẻ hiểu ra.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi