"Quả thật Triệu Vô Cực rất mạnh, nhưng Bạch Lê Hiên cũng không kém, suýt thì ta cũng tưởng rằng hắn ta đã thắng trong chiêu kiếm thứ ba".
"Bạch Lê Hiên quả thật không tệ, nhất là khi đã đả thương được Triệu Vô Cực ở chiêu kiếm thứ hai, kinh diễm vô cùng, chỉ tiếc rằng vẫn bại trận".
"Địa vị của Tam Tiểu Vương e rằng khó mà có người rung chuyển được".
Sau khi cả hai rời sân, từ hàng ghế khán giả vang lên từng đợt tiếng hò hét, trận chiến vừa rồi thực sự quá gay cấn, những người theo dõi đều đứng ngồi không yên.
Trong cuộc đối đầu giữa thời đại mới và cũ thì Bạch Lê Hiên sau cùng vẫn đại bại, dù là Triệu Vô Cực - người khiêm tốn nhất trong Tam Tiểu Vương thì đều mang đến cho người khác cảm giác bất khả chiến bại.
Nội tình giữa Tân Tú và Tam Tiểu Vương vẫn có sự chênh lệch quá rõ ràng, có người còn đang nghĩ chắc chỉ có cao thủ lâu năm như Khương Tử Diệp mới đủ tư cách khiêu chiến với Tam Tiểu Vương.
Sau khi cả hiện trường dần hạ nhiệt, giọng nói trọng tài lại vang lên lần nữa.
"Trận kế, Lâm Nhất đấu với Ô Tiếu Thiên!"
Hiện trường mới vừa yên ắng chưa bao lâu lại hò reo vang vọng, tất cả là do công tử Táng Hoa - Lâm Nhất ra trận.
Sau khi Ô Tiếu Thiên bị hậu duệ của Phương Hàn Lạc đánh bại thì mức độ được yêu thích đã giảm đáng kể, nhưng có điều cũng không ai cảm thấy hắn ta yếu kém, dù sau thì mười chiêu cũng khó vượt qua được Phương Hàn Lạc.
Bất kỳ ai khi đối chiến với Phương Hàn Lạc mà trong vòng mười chiêu không dành chiến thắng thì kết quả chỉ có thể gặp nguy hiểm.
Hơn nữa sát chiêu Cửu Long Chiến Thiên của hắn ta đều đem lại ấn tượng sâu sắc cho bất kỳ ai, nó không hề yếu hơn chiêu Thương Long Chi Nộ của Bạch Lê Hiên, thậm chí tiếng tăm còn hơn một bậc.
Khương Tử Diệp lấy Thiên Hoang Phá Vân Chỉ cưỡng chế làm vỡ Cửu Đạo Huyết Mãng, Phương Hàn Lạc tìm được sơ hở đánh tan tác hình thức ban đầu của Cửu Long Chiến Thiên - Huyết Giao.
Rất nhiều người đều tò mò, Lâm Nhất sẽ dùng cách nào để nghênh chiến sát chiêu kinh khủng này.
Trừ điều này thì Huyết Sát của Ô Tiếu Thiên cũng cực kỳ khó ứng phó, lúc hắn ta giao thủ với Phương Hàn Lạc thì suýt nữa đã lật kèo.
Ô Tiếu Thiên nhìn theo Lâm Nhất lên sàn không ngừng cảm khái, tự giễu: "Trong thú triều mấy tháng trước, ta còn khẳng định nếu ngươi cứ khăng khăng làm theo ý mình thì không tài nào có thể tiến xa trong Quần Long thịnh yến này được. Thực tế như một cái tát vào mặt, tuy trận vừa rồi ta đã chiến bại nhưng Phương Hàn Lạc cũng đã giúp ta tìm ra được kẽ hở của Xích Huyết Ma Long Quyền, ngươi sẽ không thắng ta dễ dàng được!"
Ô Tiếu Thiên tự biết trận này phần thắng không cao, nhưng nhận thua cũng không phải tính cách của hắn ta.
Vả lại, đối phương dù có thắng hắn ta cũng sẽ không dễ, có khi lại có tia cơ hội cũng nên.
"Cũng không phải quá khó!"
Lâm Nhất đáp đúng sự thật.
Giao tình giữa hai người không tệ, nhưng giao tình là chuyện của giao tình, Lâm Nhất không thích nói dối.
Bất kể Xích Huyết Ma Long Quyền của đối phương đã tinh tiến đến mức nào thì cũng rất khó tạo ra uy hiếp cho mình, muốn thắng được đối phương cũng không quá khó.
Nụ cười trên môi Ô Tiếu Thiên cứng đờ, vẻ mặt hơi lúng túng, đáy mắt chợt hiện lên tia lạnh tanh, cười gằn nói: "Cao thủ so chiêu kiêng kỵ nhất là khinh thường đối thủ, nếu như vậy thì ngươi đang cho ta cơ hội rồi đấy".