ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Đúng, chính là đồ chơi.  

Sau khi nhìn thấy kiếm quyết Thanh Tiêu, tầm nhìn của Lâm Nhất được mở rộng, cảm ngộ thu hoạch được cũng không chỉ đơn giản là một kiếm quyết.  

“Kiếm Vô Nhai, cũng không biết tiền bối này có quan hệ thế nào với Kiếm Vô Danh…”  

Kiếm quyết Thanh Tiêu là do Kiếm Vô Nhai sáng chế ra, trong lúc lĩnh hội, Lâm Nhất cũng xem như nhận được lời chỉ điểm của đối phương. Kiếm ý Thông Linh của hắn được lĩnh ngộ từ trong kiếm quang Kiếm Vô Nhai để lại, nếu hai người này thật sự liên quan đến nhau thì khá là trùng hợp.  

Trong lúc Lâm Nhất mượn kiếm quyết Thanh Tiêu để tìm hiểu về trường tồn, những yêu nghiệt khác cũng đang căng thẳng vượt qua kiểm tra.  

Người có thể tìm thấy cơ duyên rồi thông qua kiểm tra cực kỳ ít, hơn nữa hoàn toàn không có ai đạt được một bộ kiếm quyết và một bộ kiếm pháp được như Lâm Nhất.  

Thậm chí ngay cả cơ hội có được võ học Tạo Hoá trung phẩm cũng không có, may mắn có được thu hoạch cũng chỉ là võ học Tạo Hoá hạ phẩm vô cùng bình thường.  

Khác với Lâm Nhất một trời một vực, hoàn toàn không thể so sánh.  

Cuối cùng bảo khố Long Vân này là mở ra vì Lâm Nhất, những người dưới đầu bảng đều chỉ là con kiến!  

Năm ngày sau, Lâm Nhất ngồi thiền dưới tàng cây Thanh Tiêu mở mắt ra. Sâu trong mắt có kiếm ý bùng lên như ánh lửa, khiến hai mắt hắn trông sáng ngời như có thể thấm vào lòng người.  

Lúc đốm lửa nhỏ bùng lên trong con ngươi, cơ thể Lâm Nhất vang lên tiếng rồng ngâm động trời, sấm gió rít gào.  

Ầm!  

Sau lưng hắn xuất hiện hư ảnh Thương Long dài mười trường, bên ngoài vảy rồng không có tia điện, giữa vuốt rồng cũng không có gió mạnh lượn lờ. Không có kiếm ý Thông Linh càn quét tứ phương, chỉ có kiếm quang vĩnh hằng trong mắt, cả người Thương Long tràn ngập ý chí trường tồn cổ xưa.  

Mọi thứ dung hợp hết lại với nhau, từ phức tạp trở thành đơn giản, chỉ có trường tồn. Hư ảnh Thương Long mười trượng nhỏ bé hơn trăm trượng trước kia nhiều, nhưng uy áp của kiếm uy Thương Long trường tồn này lại mang đến cho người khác áp lực mạnh hơn không chỉ mười lần.

Kiếm uy Thương Long bất diệt!  

Lâm Nhất khạc ra một ngụm trọc khí, khắp cả người cảm thấy vô cùng thoải mái, ngụm khí kia cứ mắc nghẹn ở cổ họng, sau cùng cũng đã được phun ra ngoài.  

Hắn như thể đã gột rửa mọi huy hoàng, trút bỏ vô số gánh nặng, cả người thư thái hơn bao giờ hết.  

Thanh Tiêu Kiếm Quyết giống như một chiếc chìa khóa giúp hắn mở ra cánh cửa kia, khoảnh khắc mở được cửa cứ như được thông suốt sáng tỏ, đó mới là con đường kiếm đạo bất diệt chân chính.  

"Thật sự phải cảm tạ thật tốt tiền bối Kiếm Vô Nhai rồi, cảm giác bây giờ thật sảng khoái".  

Sau khi Thương Long tồn tại như thật tan đi, Lâm Nhất chậm rãi đứng dậy, luồng kiếm uy trên người hắn khiến người khác khiếp vía cũng đã tan thành mây khói, chẳng để lại tăm tích gì.  

Nhìn bề ngoài, hắn dường như chẳng đạt được gì, còn bình thường hơn cả lúc tiến vào bảo khố Long Vân. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi