*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Biết Hân Nghiên vẫn không đành lòng, nữ tử áo tơ trắng không thể không ra tay cưỡng ép, kéo cô ta rời đi.
Hân Nghiên cũng không chống cự, chỉ là không kiềm được mà vẫn quay đầu lại nhìn, nơi khóe mắt âm thầm rơi lệ.
Đây có lẽ là giọt nước mắt cuối cùng mà cô ta rơi ở thế giới này, muốn thốt nên câu có duyên gặp lại như lại sợ gặp lại rồi không biết nên nói gì.
Trong thành Long Vân.
Ông lão áo đen dẫn đám người Lâm Nhất đến trước một tế đàn cổ xưa, tuổi đời của tế đàn kia đã rất lâu. Trên tế đàn được chạm khắc rất nhiều long văn thần bí, các long văn giao nhau tạo cho người khác cảm nhận được sự uy nghiêm khó tả.
Ông lão áo đen và những trọng tài Thánh Minh khác đã thực hiện một nghi thức khá cổ xưa, đến bước cuối cùng là khắc tên đám người Lâm Nhất lên một tấm bảng gỗ rồi bỏ vào ngọn lửa đang cháy bừng bừng trên tế đàn.
"Long Viêm!"
Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, cảm nhận được ngọn lửa đang bùng cháy trong tế đàn có vị tương tự Long Viêm Thương Long mà hắn luyện hóa.
Có điều, long uy ẩn chứa bên trong lại thuần túy hơn, gần như chẳng có một chút tạp chất nào, hai loại cũng không thể nào so sánh được.
Cả đám người Phương Hàn Lạc, Nam Cung Vãn Ngọc và Ô Tiếu Thiên đều tỏ ra thấp thỏm, bất an trước nghi thức trang nghiêm kia.
Sau khi mọi việc đã xong, Lâm Nhất nhạy bén nhận ra, bỗng có từng luồng khí tức từ tế đàn đang thoát ra khỏi thành Long Vân. Tựa như đang mang tục danh của đám người Lâm Nhất truyền tới trong tay những bậc tiền bối trong Huyền Hoàng Giới.
"Đại thế sẽ đến, đường trời sẽ mở. Chắc các ngươi cũng đã từng thấp thoáng nghe đến mấy câu này, mười vị trí đầu năm nay đều có thể tranh xuất tiến vào đại thế".
Vẻ mặt ông lão áo đen chợt nghiêm trọng: "Nói thế cũng không sai, nhưng mười vị trí đầu đúng là chỉ có cơ hội này thôi. Muốn chân chính chạm được đến con đường thông thiên, thì phải thông qua được thử thách của núi Huyền Hoàng, cạnh tranh với những yêu nghiệt ngoại vực khác ở Huyền Hoàng Giới để lên được thiên lộ".
"Nếu thiên lộ được thịnh thế thì tinh không sẽ xuất hiện, tất cả yêu nghiệt của đại thế đều tranh đấu để đến thiên lộ, nhưng nếu muốn vượt qua thiên lộ thì cũng không dễ dàng, thậm chí khó đến mức thập tử nhất sinh. Con đường thông thiên, vạn giới tranh phong!"
Đám người Phương Hàn Lạc, Bạch Lê Hiên nhất thời biến sắc, trong mắt không khỏi hoảng sợ và kinh ngạc.
Con đường thông thiên, vạn giới tranh phong!
Lời của ông lão áo đen khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ, trong lòng Lâm Nhất cũng gợn sóng không thôi.
Kế tiếp, ông lão áo đen giảng giải cặn kẽ từng bước với tất cả mọi người, ý nghĩa của "Con đường thông thiên" và "Vạn giới tranh phong".
Trên tinh không của vạn giới, có một con đường cổ xưa rất khó miêu tả bằng lời nói. Lai lịch cụ thể ra sao cũng không ai rõ, hiện nay, những người biết được bí ẩn đều đếm trên đầu ngón tay.
Trong năm tháng trải dài vô tận, đa phần nó vẫn chưa từng xuất hiện, không có bất kỳ ai có thể tìm ra vị trí của nó.
Chỉ vừa khéo ngay tại thời đại võ đạo thịnh thế này, tinh không cổ lộ mới hiện ra trước mắt thế nhân, trông đó ẩn giấu rất nhiều truyền thừa và di tích cổ xưa, nếu vào được đó thì có khi sẽ gặp phải kỳ ngộ khó tưởng.
Trong đấy có rất nhiều cơ hội, hết thảy anh tài thiên kiêu trong đại thế đều ganh đua không ngừng.