ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Nhất là Khương Tử Diệp và Nam Cung Vãn Ngọc, bọn họ đã từng rèn luyện ở ngoại vực, nên đều biết rõ sự chệch lệch đó lớn đến dường nào.  

Tuy nhiên, cũng rất khó nói, lần này bảo khố Long Vân lại xuất hiện ở Nam Vực, cho mọi người một cơ hội cực lớn. Tư chất và ngộ tính của anh tài ở Nam Vực cũng không phải kém hơn ngoại vực, chỉ là không được may mắn bằng.  

Bởi vì có sự xuất hiện của Lâm Nhất, và bảo khố đã đến đây, mọi người đều có nhiều cơ hội cạnh tranh hơn.  

"Lâm Nhất".  

Ánh mắt ông lão áo đen rơi vào trên người Lâm Nhất, trầm ngâm nói: "Dựa theo thông lệ, người đứng đầu bảng Long Vân có thể yêu cầu Thánh Minh một điều, mặc dù những gì Thánh Minh có vẫn kém hơn thứ mà ngươi đã thu hoạch trong bảo khố Long Vân, nhưng cũng có chút đan dược, bí tịch... và cả thần văn, ngươi có thể chọn vài thứ trong đấy. Trừ việc này ra, số lượng người mà người muốn bước vào con đường vạn giới cũng có thể".  

Trong mắt đám người Nam Cung Vãn Ngọc nhất thời lóe lên vẻ kinh ngạc, Thánh Minh rõ ràng đang gợi ý muốn Lâm Nhất tiến vào thiên lộ.

Cũng dễ hiểu thôi, với đẳng cấp kỳ tài như Lâm Nhất, nếu xảy ra bất trắc gì không thể đi đến bên kia thiên lộ. Điều đó là một tổn thất đáng tiếc lớn đối với cổ vực Nam Hoa, thậm chí là cả Huyền Hoàng Giới.  

Lâm Nhất đắn đo suy nghĩ, trầm giọng nói: "Đa tạ sự yêu mến của các vị tiền bối. Nhưng số người đến thiên lộ thì xin thôi ạ, ta chỉ muốn giành được bằng thực lực bản thân. Từ trước đến nay Thánh Minh vẫn giữ trung lập, không để ý tới phân tranh giữa các tông môn, không biết có thể che chở Lăng Tiêu Kiếm Các của ta một lần được không?"  

Vừa dứt lời, những trưởng lão Thánh Minh khác khẽ biến sắc, quay sang thì thầm bàn bạc gì đó với nhau.  

Ngay cả ông lão áo đen cũng để lộ ra vẻ bất ngờ. Lâm Nhất hắn đã có cơ hội rất lớn, bước đến thiên lộ vạn giới tranh phong cùng vạn giới. Từ nay về sau, đừng nói đến Lăng Tiêu Kiếm Các, ngay cả Huyền Hoàng Giới cũng không còn dính líu gì nhiều đến hắn.  

Tuy nhiên, hắn vẫn tiến cử tông môn của mình, phẩm chất con người này quả thật phải khiến người khác nhìn với cặp mắt khác.  

Hồi lâu sau, sau khi ông lão áo đen thương lượng với những người khác xong, bèn nói: "Ngươi là người có may mắn lớn nhất ở Nam Vực, Lăng Tiêu Kiếm Các cũng vậy. Trên thực tế thì chưa có bất kỳ tông môn nào lại đi tìm tông môn có vận khí lớn hơn bảo hộ, bất kể ai cũng không muốn chuốc lấy phiền phức. Nhưng, nếu ngươi mong muốn thì ta có thể đồng ý, Thánh Minh có thể tương trợ giúp Lăng Tiêu Kiếm Các ba lần".  

"Cảm ơn tiền bối".  

Lâm Nhất vội bước lên hành lễ, thế thì quá tốt rồi, đỡ cho hắn phải lo lắng về sau.  

"Tất cả các vị có thể giải tán rồi. Sau hai tháng, Thánh Minh sẽ cử người dẫn các vị đến núi Huyền Hoàng", ông lão áo đen phất tay, tỏ ra mọi người có thể đi rồi.  

Sau khi mọi người hành lễ, vẻ mặt có hơi hoảng hốt rời đi.  

Những chuyện ngày hôm nay biết được thật sự quá chấn động, nhất là về đại thế bên kia mà ông lão áo đen đã nhắc đến. Hết thảy các anh tài vừa nhiệt huyết vừa hào hứng không thôi, không còn mưu cầu trường sinh, chỉ muốn theo đuổi ước mơ, dẫu chết không hối hận!  

"Hóa ra Quần Long thịnh yến chỉ vừa bắt đầu thôi..."  

Ô Tiếu Thiên buồn bã thất thần, có hơi bất đắc dĩ nói.  

Quần Long thịnh yến năm nay hắn ta chỉ mới giết vào mười vị trí đầu, nhưng lại chẳng thắng được trận nào khi đánh mười vị trí đứng đầu, đứng cuối cùng. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi