Ông lão lạnh lùng lên tiếng: “Không cần tranh giành, giờ Tý đêm nay sẽ mở tế đàn tiếp dẫn truyền thừa. Còn vấn đề Vũ Hạo Thiên có chịu đựng được chấn động từ ma linh hay không là số phận của hắn ta, vốn dĩ thua trong tay Lâm Nhất đã không có quyền lựa chọn”.
Chết tiệt!
Vừa nghe thấy tên Lâm Nhất là Vũ Hạo Thiên cảm thấy ngực đau nhói, nhưng trong mắt không có nhiều sát ý, hắn ta bình tĩnh một cách đáng sợ.
Có vẻ như nỗi nhục ở Quần Long thịnh yến đã làm thay đổi suy nghĩ của hắn ta, vẻ kiêu ngạo và tự tin thường ngày hoàn toàn biến mất.
Ma sứ lên tiếng, những người còn lại không dám có ý kiến khác.
...
Vũ Hạo Thiên bình phục, còn có cơ hội tiếp dẫn ma linh.
Triệu Vô Cực cũng bị Lâm Nhất đánh trọng thương thì không may mắn như thế, hắn ta đã tàn phế, Tử Lôi Tông đã dùng vô số linh dược, mời Huyền sư giỏi nhất đến cũng không thể phục hồi kinh mạch đã vỡ vụn của hắn ta lại như ban đầu.
Khi thời hạn hai tháng càng lúc càng gần, Tử Lôi Tông bất đắc dĩ chọn từ bỏ. Trong tình huống này, dù có cứu được thì có lẽ thực lực của hắn ta cũng yếu đi, để giành được tư cách bước lên đường trời là hoàn toàn không thể.
Tiếp tục sẽ chỉ lãng phí tài nguyên.
Mười yêu nghiệt đứng đầu Quần Long thịnh yến năm nay đều đang khẩn trương khổ tu, họ đều biết cơ hội cạnh tranh với nhân tài kiệt xuất ngoại vực rất xa vời.
Nhưng dù xa vời thế nào cũng phải dốc toàn lực cược một lần, cơ hội này vạn năm khó gặp một lần, cơ duyên trong con đường thông thiên quá hấp dẫn.
Chỉ cần có được một chiến lợi phẩm nhỏ thôi cũng là một may mắn lớn.
Nếu được các tông môn siêu cấp ở thế giới kia chọn thì sẽ một bước lên trời, có thể tranh tài và học hỏi các nhân tài kiệt xuất Côn Luân. Trong thời đại hoàng kim này có mấy ai không muốn mình nổi tiếng?
Kỳ hạn hai tháng đã đến.
Tại sơn mạch kéo dài vô tận ở biên giới cổ vực Nam Hoa có một ngọn núi nguy nga, hùng vĩ, cỏ cây mọc thành rừng, xanh um tươi tốt.
Đỉnh núi có vài bóng người lần lượt xuất hiện.
Khi những bóng người kia đáp xuống, nhìn kỹ lại thì phát hiện toàn bộ đều là yêu nghiệt trong Thập Cường của Quần Long Thịnh Yến lần này.
Bốn người đầu tiên đáp xuống theo thứ tự là Bạch Lê Hiên của Càn Vân Tông, Khương Tử Diệp, Nam Cung Vãn Ngọc và Phương Hàn Lạc của Bắc Tuyết Sơn Trang.
Thời điểm chuẩn bị xuất phát, những người này đều thu được ngọc giản do Thánh Minh truyền đến, bọn họ sẽ đi theo sự chỉ dẫn của ngọc giản để tụ hội tại đây, kế đó cùng nhau đi đến Huyền Hoàng giới.
“Xem ra sau hai tháng, hai vị đã có thu hoạch không ít”.
Phương Hàn Lạc nhìn quanh một lượt, rồi mở miệng phá vỡ sự im lặng.
Hắn ta thoáng cảm giác được một luồng kiếm uy khá quen thuộc từ trên người Bạch Lê Hiên, lôi quang sâu trong mắt dường như bắt đầu khởi động, thoáng có một tia long uy, Phương Hàn Lạc nghi ngờ đối phương giống với Lâm Nhất, đều nắm giữ kiếm uy Thương Long, chỉ là không rõ đã đến cấp độ nào.