ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Khi Lâm Nhất đang không có biện pháp đối phó thì có một nhóm người xông ra từ quan tài đá quái dị ở phía đối diện.

Đó là nhóm người Kim Diệm Tông do Mai Tử Hoạ dẫn đầu, xem ra không chỉ Huyết Vân Môn, Kim Diệm Tông cũng để mắt đến chiếc quan tài đá này.

Thật đúng lúc!

Nếu chỉ có Huyết Vân Môn, Lâm Nhất xuất hiện tuỳ tiện nhất định sẽ nguy hiểm.

Nhưng nếu Kim Diệm Tông cũng đến thì tình hình sẽ khác.

Tam đại tông môn bá chủ của quận Thanh Dương vốn luôn không ai phục ai, họ chắc chắn sẽ đấu với nhau.

Lúc đó, cơ hội của hắn cũng xuất hiện.

“Mai Tử Hoạ!”

Advertisement

Nhìn thấy bóng người cầm Ma Viêm Kích, Huyết Đồ lập tức giật mình, các đệ tử Huyết Vân Môn khác cũng trở nên cảnh giác.

Mai Tử Hoạ nhíu mày, cười nói: “Thật trùng hợp, không ngờ Huyết Vân Môn các ngươi cũng dòm ngó chiếc quan tài đá này!”

“Cút! Huyết Vân Môn chúng ta mất ít nhất mấy chục năm mới đoán được trong chiếc quan tài này có một món bảo khí, bây giờ Kim Diệm Tông các ngươi tới đây là muốn làm gì?”

Huyết Đồ lạnh giọng hỏi, sắc mặt âm u, tay phải cầm Huyết Cốt Tiên run nhẹ, không lời nào có thể diễn tả được cơn giận trong lòng hắn ta.

Huyết Vân Môn đã tốn nhiều công sức, mất rất nhiều nhân tài mới vào được đây. Để phá giải trận văn, họ đã phải trả giá lớn, không ngờ người của Kim Diệm Tông lại “tình cờ” xuất hiện vào thời điểm quan trọng.

“Huyết Đồ, ngươi nói như chiếc quan tài đá này là của riêng Huyết Vân Môn ngươi vậy. Ngươi cứ nói các ngươi đã nghiên cứu cả Thanh Dương Giới hơn trăm năm, sau đó đuổi tất cả mọi người ra ngoài luôn cho rồi”.

Advertisement

Mai Tử Hoạ lạnh lùng cười nhạo không chút nể mặt.

“Tiểu tử, ngươi đừng cãi chày cãi cối, kiếm chủng này do Huyết Vân Môn chúng ta phát hiện trước, những trận pháp đầu tiên cũng do Huyết Vân Môn ta phá giải. Nếu không, ngươi nghĩ với đám vô dụng các ngươi có thể bước vào vùng trung tâm này sao?”

Một ông lão Bán Bộ Huyền Quan bên cạnh Huyết Đồ lạnh lùng quát.

Trận pháp?

Cách đó xa xa, Lâm Nhất trên trụ đá trầm tư suy nghĩ.

Phóng tầm mắt ra nhìn, cả kiếm chủng quả thật như một kiếm trận khổng lồ, nhiều toà nhà sụp đổ trong đó có lẽ là điểm nút do Huyết Vân Môn phá giải, lời ông lão này nói có thể không phải là giả.

Vậy quan tài đá này chính là cốt lõi của trận pháp.

Nhất định là vậy, một trận pháp khổng lồ có thể đặt cốt lõi kiếm trận ít nhất cũng là một món bảo khí.

Nó thậm chí còn đáng sợ hơn bảo khí, nói không chừng...

Thảo nào đám người Huyết Vân Môn lại mất bình tĩnh khi thấy Mai Tử Hoạ xuất hiện.

“Ngươi đang coi thường thực lực của Kim Diệm Tông chúng ta?”

Mai Tử Hoạ chưa lên tiếng, ông lão đứng cạnh hắn ta đã bị đối phương chọc giận.

Khi thấy hai bên giương cung bạt kiếm, sắp ra tay đánh nhau.

Huyết Đồ đưa tay ngăn cản tên đệ tử Huyết Vân Môn có phần kích động, trầm giọng hỏi: “Mai Tử Hoạ, rốt cuộc ngươi muốn gì?”

“Đơn giản thôi, không cần biết trong quan tài đá có thứ gì, Kim Diệm Tông cũng phải lấy một nửa!”

“Nếu chỉ có một thanh bảo khí thì sao?”

Huyết Đồ cười mỉa mai, trầm giọng hỏi.

Nghe vậy, Mai Tử Hoạ lập tức hiểu đối phương không hề có ý định chia đồ với hắn ta, bèn quát: “Ra tay!”

Tuy Kim Diệm Tông không có nghiên cứu sâu về khu cấm địa này bằng đối phương, nhưng bàn về thực lực, họ chưa bao giờ sợ Huyết Vân Môn.

Ầm!

Mai Tử Hoạ hét lên, trên cơ thể các đệ tử Kim Diệm Tông lần lượt phát ra ánh sáng màu vàng vô cùng mạnh mẽ. Những đệ tử có thể đến đây đều là cao thủ của Kim Diệm Tông, cùng tu luyện công pháp trấn tông, Kim Diễm Quyết của tông môn.

Các đệ tử và trưởng lão Kim Diệm Tông đều toả ánh sáng vàng, bùng nổ khí thế cực kỳ mạnh.

Công pháp vốn đã mạnh, uy lực của nó càng thêm đáng sợ khi được nhiều người thi triển cùng lúc.

“Đi chết đi!”

Huyết Đồ vụt mạnh Huyết Cốt Tiên, dẫn dắt các đệ tử Huyết Vân Môn xông lên giữa tiếng nổ vang như sấm.

Đệ tử Huyết Vân Môn đều đeo mặt nạ nửa mặt đỏ ngòm, tất cả đồng thời hoá thú.

Trên người họ được bao phủ bởi huyết quang lạnh lẽo khiến người ta phải sợ hãi, trông rất quái dị.

Cao thủ hai phe đánh nhau, lượng linh nguyên khổng lồ không ngừng xao động trên không trung, tiếng nổ vang lên liên hồi.

Hai đại tông môn đều là bá chủ quận Thanh Dương, cảnh tượng họ đánh nhau rất chấn động.

“May mà ta không xuất hiện ngay”.

Lâm Nhất thầm tặc lưỡi hít hà, ánh mắt của hắn tập trung vào cao thủ Bán Bộ Huyền Quan của hai phe.

Thực lực đó đáng sợ tới mức khiến người ta phải run rẩy.

Dù với sức chống đỡ đáng kinh ngạc của cơ thể hắn cũng đừng hòng đánh với những cao thủ Bán Bộ Huyền Quan này.

Trừ phi kích hoạt sức mạnh của Lôi Viêm ấn, nếu không thì rất khó cản được đòn tấn công của những người này.

“Huyết Đồ, hôm nay ta sẽ cho ngươi chứng kiến thực lực của Mai Tử Hoạ ta!”

“Ta sẽ sợ ngươi à? Ngay cả Lâm Nhất còn không đối phó được mà lại khoe khoang trước mặt ta!”

Mai Tử Hoạ và Huyết Đồ đồng thời nhảy lên quan tài đá, ra tay đánh nhau.

Người cầm Ma Viêm Kích, người thì vung Huyết Cốt Tiên, hai huyền khí thượng phẩm đấu nhau, dư chấn không thể thua gì uy lực của Bán Bộ Huyền Quan.

“Huyền khí thượng phẩm!”

Không biết Táng Hoa kiếm của ta cần bao lâu nữa mới có thể thăng cấp.

Nhìn huyền khí thượng phẩm trong tay hai người bộc phát sức mạnh khủng khiếp, Lâm Nhất thấy mà thèm.

Hai bên hỗn chiến với nhau, dư âm chấn động dấy lên sóng lớn dưới đại thế ngút trời của kiếm chủng.

Điều làm Lâm Nhất ngạc nhiên là thanh kiếm cổ cắm dưới đất không hề chấn động vì ảnh hưởng.

Nhiều nhất chỉ run nhẹ khi dư chấn quét qua, sau đó không có gì khác.

“Lạ thật, chẳng lẽ nơi này không phải cốt lõi của trận pháp?”

Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Lâm Nhất quan sát từ xa, trong lòng nảy sinh nghi ngờ.

Keng!

Lúc này, Lâm Nhất bỗng cảm ứng được một tia sát ý loé lên trong kiếm chủng vô tận rồi biến mất.

Nó khiến nhiều thanh kiếm cổ phát ra tiếng “keng” và muốn bay lên trời.

Nhưng tia sát ý này biến mất rất nhanh, nếu không nhờ Lâm Nhất nắm giữ Bán Bộ kiếm ý thì khó mà phân biệt được.

Có gì đó kì lạ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi