ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

“Chờ đó mà xem!”  

Mạc Hàn trợn mắt nhìn Lâm Nhất một cái rồi xoay người biến mất bên trong kết giới Hỏa Diễm, trong đáy mắt hắn ta lóe lên vẻ không cam lòng. Hắn ta coi như nắm được khá rõ, trong túi trữ vật của Phong Vô Kỵ có không ít đồ tốt, bị đối phương lấy hết thì quả thực đáng ghét.

Thạch Phong của giới vực U Vân đang định xoay người rời đi thì bỗng nhiên dừng bước lại hỏi: “Thanh kiếm trong tay ngươi tên là gì?”  

Đối phương lưng đeo cổ kiếm, có lẽ cũng là một kiếm khách tương đối lợi hại, nếu không hắn ta cũng sẽ không mở lời hỏi như vậy.  

Lâm Nhất không hề giấu diếm, bình tĩnh nói: “Táng Hoa. Ta vốn là người táng hoa, táng hoa cũng táng người. Công tử Táng Hoa, Lâm Nhất là ta”.  

Thạch Phong lẩm nhẩm hai câu, sau đó nói bằng giọng sâu sa: “Tên hay. Chẳng qua ở Nhật Diệu Chi Địa ngươi tốt nhất đừng tranh với hai chúng ta, ngươi chỉ có một kiếm, chúng ta lại có đến hai người”.  

Lâm Nhất chẳng tỏ vẻ gì, cũng không đáp lại đối phương.  

“Đi”.  

Bước theo chân Mạc Hàn, ba người lần lượt tiến vào bên trong kết giới Hỏa Diễm, những võ giả khác trong khu vực này cũng lần lượt tỉnh táo lại sau đó vội vàng đi theo.  

Chỉ là hầu như tất cả mọi người sau khi bước vào bên trong đều quay đầu lại nhìn Lâm Nhất.  

Sau chuyện lần này, danh hiệu của công tử Táng Hoa ắt sẽ truyền ra khắp cả khu Thương Long. Người này và thanh kiếm trong tay hắn, đều là quái vật.  

Đợi sau khi mọi người đã đi gần hết, Trần Huyền và Liễu Vân vẫn ngây ngẩn đứng đó, có chút không dám tin mà nhìn về phía Lâm Nhất.  

Nhất là Liễu Vân, hắn ta hầu như chưa từng nghĩ tới, trước đó Lâm Nhất mà mình chẳng coi trọng kia lại có thực lực khủng khiếp đến vậy.  

Nghĩ đến thái độ trước đó của mình, quả thực là xấu hổ.  

Lâm Nhất lấy từ trong túi trữ vật ra một bình rượu ngon Long tộc, sau khi rót cho mình một chén mới khẽ nói: “Đây là rượu ngon Long tộc, các ngươi nếu như muốn đi vào trong kết giới Hỏa Diễm, không ngại thì uống trước một chén đi”.  

Ánh mắt của mấy người sáng bừng lên, đây là rượu ngon Long tộc, cho dù nó là loại kém nhất thì cũng đủ để sánh được với Linh tửu thánh phẩm.  

Tương đối là hiếm có, Lâm Nhất lại tùy ý lấy ra thế này, mấy người kia vội vàng bước lên trước tự rót cho mình một chén.  

Sau khi nước rượu vào trong bụng, chỉ cảm thấy cả cơ thể nóng bừng bừng, Chân nguyên khắp toàn thân xao động khó chịu. Tu vi chỉ trong chốc lát đã có chút tinh tiến, Tinh Khí Thần đạt đến mức đỉnh phong trước nay chưa từng có.  

Lâm Nhất thì trái lại vẫn bình thường, tu vi chẳng có tăng tiến mấy, nhưng Chân nguyên lại khôi phục hơn nhiều.  

Ba người Hàn Mạc quả thực là có mắt nhìn, Trảm Thiên kiếm thứ hai này, với cảnh giới bây giờ của hắn chỉ tung ra một kiếm đã là cực hạn. Muốn thi triển thêm một lần nữa thì sẽ phải trả cái giá cực kỳ lớn, không đến lúc đường cùng thì không cần thiết phải làm vậy.  

Chỉ là ba người kia đã đoán sai một điểm, kiếm pháp mà Lâm Nhất nắm được lại không chỉ có Trảm Thiên Tam Kiếm!  

“Lâm Nhất, huynh giết chết Phong Vô Kỵ, chắc chắn sẽ bị giới vực Huyết Cốt báo thù. Mạc Hàn kia nói cũng không sai, giới vực Huyết Cốt này cực kỳ đáng sợ, tu vi cỡ yêu nghiệt cảnh giới Thiên Phách tầng thứ 3 không chỉ có một người, còn về thủ lĩnh của bọn họ thì lại càng đáng sợ hơn nữa”.  

Trần Huyền nhìn về phía Lâm Nhất, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng nói: “Tốt nhất bây giờ nên rời đi thôi, Nhật Diệu Chi Linh này tạm thời đừng tranh nữa”. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi