ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Nhất xoè lòng bàn tay ra, Thần Dương Toái Thiên Ấn lặng lẽ hiện lên, chữ “Nhật” cổ xưa ở chính giữa dấu ấn điên cuồng cắn nuốt đường thẳng vàng này như đang rất đói.  

Cuối cùng, nhiều đường thẳng vàng dung hợp với nhau trông như một dòng suối vàng chảy vào lòng bàn tay Lâm Nhất.  

Ánh sáng của Thần Dương Toái Thiên Ấn điên cuồng sáng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Đợi đến khi yêu đan bị ánh sáng này luyện hoá đến cực hạn, lòng bàn tay Lâm Nhất như một không gian, dấu ấn cổ xưa trên lòng bàn tay hoàn toàn biến thành mặt trời, không gian thoạt nhìn như to chừng bàn tay phát ra ánh sáng mặt trời không gì đo lường được.  

Ầm!  

Đúng lúc này, sau lưng Lâm Nhất xuất hiện Kim Sí Thần Nhân, khác với trạng thái lúc ẩn lúc hiện trước đây, lúc này Kim Sí Thần Nhân to lớn như một ngọn núi đã hoàn toàn biến thành thực thể, giữa đôi mắt khép kín phát ra ánh sáng có linh tính.  

Uy nghiêm thần thánh toát ra từ trên người Kim Sí Thần Nhân khiến người ta nảy sinh ý muốn quỳ bái thần phục.  

Giờ phút này, Thần Dương Toái Thiên Ấn như có linh hồn!  

Lâm Nhất rất kinh ngạc, sự thay đổi này như kiếm ý Tiên Thiên thăng lên kiếm ý Thông Linh vậy, nó mang lại một sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.  

Đây chính là Thần Dương Toái Thiên Ấn viên mãn đỉnh phong ư?  

Cảm nhận được sự thay đổi xưa nay chưa từng có, Lâm Nhất vô cùng phấn khích, toàn thân tràn ngập sức mạnh khiến người ta sợ hãi.  



Khi Lâm Nhất siết chặt năm ngón tay, không gian trước mặt lập tức nổ tung, không khí như bị núi sông nghiền nát. 

Còn chưa đánh ra, uy lực đã lớn đến mức làm Lâm Nhất hoảng sợ. Hắn cảm thấy mình như đang cầm mặt trời trong tay, một khi thả nó ra ngoài, có lẽ gần một nửa khe núi Hôi Tần cũng sẽ bị phá huỷ. 

Cuối cùng một quyền này bị Lâm Nhất đấm xuống đất, mặt đất trong phạm vi mười dặm lập tức nứt toạc. 

Vô số ngọn lửa cháy hừng hực, nhìn qua như dung nham đang bốc cháy. 

Ầm ầm! 

Một ngọn lửa vàng mang theo hơi nóng vừa rít gào, vừa ùn ùn kéo tới, khung cảnh ấy đáng sợ như tận thế, thoạt nhìn như có một tảng thiên thạch hoả diễm khổng lồ từ ngoài vũ trụ rơi xuống đất. 

Nhưng tất cả những điều này chỉ do Lâm Nhất đấm một quyền. 

Một người từng được chứng kiến nhiều cảnh tượng chấn động như Lâm Nhất cũng phải khiếp sợ trước sức phá huỷ của Thần Dương Toái Thiên Ấn. 

“Thật đáng sợ”. 

Hồi lâu sau, Lâm Nhất mới từ từ thở ra. 

“Vẫn chưa đủ, đối mặt với yêu nghiệt nghịch thiên như nữ tử áo tím, để thắng đối phương thì vẫn chưa đủ”. 

Lâm Nhất nheo mắt lại, trông có vẻ bình tĩnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi