Trong nháy mắt, thủ lĩnh của giới vực Thiên Ưng này vô cùng kinh hoảng, hoàn toàn không biết Lâm Nhất sẽ đối phó mình thế nào.
Nhân tài còn lại của giới vực Thiên Ưng nhìn về phía Lâm Nhất, ánh sáng trong mắt lấp lóe không ngừng, cơ thể không tự chủ lùi về sau trong sự run rẩy.
Đám người của giới vực Hiên Viên cũng vô cùng kinh hãi, sâu trong nội tâm chịu cú sốc rất lớn.
Thủ lĩnh Mục Viêm há to miệng, hoàn toàn không nói nên lời.
Thủ lĩnh giới vực Thiên Ưng mà mình dốc hết toàn lực cũng không thể làm bị thương, trước mặt Lâm Nhất lại không chịu nổi một đòn như vậy.
Nhưng nếu nói ai sốc nặng nhất thì chắc chắn là Trần Huyền và Liễu Vân. Hai tháng trước, ở di tích thành Hỏa Vũ, tuy Lâm Nhất một kiếm giết một người, nhưng thực lực đó miễn cưỡng còn có thể hiểu được, ít nhất có thể biết được rốt cuộc Lâm Nhất mạnh thế nào.
Bây giờ bọn họ lại hoàn toàn không hiểu nổi, một ánh mắt đã khiến cao thủ cảnh giới Thiên Phách tầng ba chấn động. Chuyện này đúng là không thể tưởng tượng, siêu việt lạ thường.
“Loại phế vật như ngươi sau này nên nói chút đạo lý đi thì tốt hơn, còn muốn dạy ta làm người? Tưởng rằng giới vực cấp cao thì có thể xem thường tất cả sao? Cút!”
Lâm Nhất đưa tay bắt lấy nón che đang bay ngược trở về, quát lên một tiếng, sau đó đá bay thủ lĩnh của giới vực Thiên Ưng ra xa cứ như đá bay đống rác.
Phụt!
Người đó la lên thảm thiết, phun ra mấy ngụm máu ở giữa không trung, lúc rơi xuống đất lại lăn mấy vòng. Những nhân tài khác của giới vực Thiên Ưng hoảng hốt liếc nhìn Lâm Nhất, dìu hắn ta dậy, sau đó mau chóng rời đi, dáng vẻ ấy vô cùng chật vật.
Nghe Lâm Nhất nói, vài nhân tài của giới vực cấp cao không tự chủ mà run rẩy cả người.
Nhìn bề ngoài Lâm Nhất chỉ đang chửi thủ lĩnh của giới vực Thiên Ưng, nhưng chắc chắn là đã tát vào mặt tất cả giới vực cấp cao ở đây.
Thằng nhóc này đúng là ngông cuồng!
Đám người tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, gần như là bị Lâm Nhất chỉ vào mũi sỉ nhục. Nhưng nghĩ đến tình cảnh thê thảm của giới vực Thiên Ưng, trong thời gian ngắn không ai dám nói ra nửa chữ phản đối.
Nhiều nhân tài giới vực cấp trung và giới vực cấp thấp đều kinh ngạc.
Từ lâu đã nghe nói Lâm Nhất hoàn toàn không coi giới vực cấp cao ra gì, nhưng đến hôm nay mới chân chính được lĩnh hội, rốt cuộc công tử Táng Hoa ngông cuồng đến mức nào!
Giải quyết xong đám người này, Lâm Nhất đi thẳng đến chỗ người của giới vực Hiên Vân.
Sau khi chào hỏi đơn giản, Lâm Nhất hỏi hắn ta tình hình của những người bạn cũ ở Huyền Hoàng giới, Mục Viêm cười đáp: “Những bằng hữu của ngươi thật ra đang ở ngay đây, ta để bọn họ mặc y phục của Hiên Vân giới. Đi cùng bọn ta dù sao cũng an toàn hơn, giới vực Huyết Cốt luôn âm thầm tìm kiếm những người này để uy hiếp ngươi”.
Lâm Nhất nghe vậy thì cảm thấy ấm lòng, cách làm như thế chắc chắn sẽ mạo hiểm rất lớn.
Khi xưa hắn coi như không nhìn lầm người, cũng không uổng công cứu Liễu Vân.
“Lâm đại ca”.
Liễu Vân kích động nhìn về phía Lâm Nhất, trong mắt lóe sáng. Cùng là kiếm khách, bây giờ hắn ta đã hoàn toàn bị phong thái của Lâm Nhất làm cảm phục.
“Lâm Nhất!”