ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Lâm Nhất hơi thắc mắc, đối phương làm rầm rộ như thế là có ý gì?

“Lâm huynh đệ cũng cao tay thật. Ta nghe nói ngươi bị hai tông môn lớn chặn đường nên lập tức dẫn người đến, còn nghĩ sẽ để ngươi nợ ta một ân tình nhưng thật không ngờ ngươi đã một mình một ngựa giải quyết xong hết mọi thứ, còn quay ngược lại uy hiếp đối phương lấy 2 vạn viên Tiên Thiên đan nữa chứ”.

Minh Diệp nhìn sang Lâm Nhất, khẽ cười và nói, sự kinh ngạc trong ánh mắt không thể nào che giấu được.

Ông lão áo xám đứng bên cạnh hắn ta cũng tỏ ra kinh ngạc, quan sát Lâm Nhất từ trên xuống dưới.

“Minh thiếu chủ đã có lòng rồi”.

Lâm Nhất chắp tay cảm ơn, bất luận mục đích của đối phương là gì nhưng hành động đó của họ thật sự khiến hắn thấy cảm kích.

Nếu như không có lệnh bài Ô Quang thì hắn phải nhờ đến đối phương thật rồi.

Minh Diệp mỉm cười, nói: “Hehe, ta nói ngươi nghe, lúc đến ta có nhìn thấy biểu cảm của Mai Tử Họa và Huyết Đồ, chẳng khác gì ăn trúng phân, hahaha… Ta và bọn họ qua lại với nhau đã nhiều năm, ta chưa từng thấy hai người họ thảm như thế bao giờ”.

Advertisement

Lâm Nhất cười gượng, không nói gì thêm.

“Nhưng ngươi định sau khi ra ngoài sẽ làm thế nào?”

Ý của Minh Diệp rất rõ ràng, hai tông môn lớn bị thiệt như thế mà vẫn nhẫn nhịn, nhất định là đã mưu đồ sau khi ra ngoài sẽ đòi lại hắn gấp đôi rồi.

Lâm Nhất khẽ cười và nói: “Nếu như dám đắc tội với bọn họ thì ta đương nhiên có cách ứng phó”.

Trước đây Lâm Nhất còn lo lắng nhưng khi chứng kiến được sức mạnh to lớn của chấp niệm Tử Diên Kiếm Thánh thì hắn không còn lo sợ nữa.

Advertisement

Không thể diệt được hai tông môn lớn…

Nhưng nếu hắn chỉ muốn trốn, chẳng lẽ việc này còn không dễ dàng sao?

“Trong tấm lệnh bài này có chứa chấp niệm của một tiền bối lúc còn sống, sau khi k1ch thích nó thì có thể đạt được thực lực ngang tầm với cấp Huyền Võ”.

Lâm Nhất không che giấu, thiết nghĩ chắc đối phương cũng đã nghe được chút tin tức nên hắn đưa lệnh bài Ô Quang ra cho đối phương coi.

Đương nhiên, hắn tạm thời không muốn nói cho đối phương biết nó chỉ sử dụng được tối đa ba lần.

“Bảo khí!”

Minh Diệp và ông già áo xám ngây mặt ra, cả hai đều tỏ ra kinh ngạc.

“Các ngươi đều lui xuống hết đi”.

Minh Diệp phất tay, các cao thủ Tiên Thiên khác của Quang Minh Các đều tản ra hết.

“Lâm huynh đệ, có còn nhớ vụ làm ăn ta nói với ngươi trước đây không?”, Minh Diệp nhìn về phía đối phương, nghiêm túc nói.

Lâm Nhất liếc nhìn đối phương rồi nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên còn nhớ”.

Minh Diệp do dự một lúc rồi hạ giọng nói: “Vốn dĩ ta cũng không ôm hi vọng, ba trong Tứ tông Tứ tộc đã đến thì cũng không có gì, không ngờ còn có rất nhiều cao thủ bên ngoài nước Đại Tần cũng lén lút lẻn vào. Có điều, nếu như Lâm Nhất huynh đệ có được một bảo khí thì cũng chưa chắc là không có khả năng”.

“Chấp niệm của đại năng thượng cổ gần như không có đối thủ trong cùng cấp, dù gặp phải cao thủ Bán Bộ Huyền Quang của Lăng Tiêu Kiếm Các hay Ma Nguyệt Sơn Trang thì cũng sẽ không thua kém”.

Ông lão áo xám cũng nói thêm vào, ông ta cũng khá hiểu biết về chấp niệm của đại năng thượng cổ.

“Có điều, đến chỗ đó thì chắc chắn sẽ là tình cảnh thập tử nhất sinh. Thật ra, với thu hoạch hiện giờ của mình, Lâm huynh đệ có đi hay không cũng được”.

Minh Diệp biết rõ, Lâm Nhất nhất định đã gặp được cơ duyên lớn nào đó mới có được thực lực như hôm nay.

Hơn nữa, hắn còn có được một bảo bối, hoàn toàn không cần phải đi mạo hiểm thêm nữa.

Minh Diệp và ông lão áo xám đều nhìn Lâm Nhất với vẻ hơi thấp thỏm, họ đã nói rất thẳng thắn rồi.

Nếu như đối phương không đồng ý thì với những gì họ có trong tay, chắc chắn họ sẽ không kiếm chác được gì.

Có đi được hay không đều phụ thuộc hết ở Lâm Nhất.

Lâm Nhất suy nghĩ rất nhanh, tia buốt lạnh thoáng qua trong ánh mắt, hắn lên tiếng nói: “Người của nhà họ Vương đã đi rồi sao?”

“Đương nhiên!”

Minh Diệp hơi bất ngờ, không biết tại sao đối phương lại hỏi như thế, nhưng hắn ta vẫn trả lời theo sự thật.

“Vậy Vương Ninh cũng có trong số đó nhỉ?”

Minh Diệp hơi ngây ra, gật đầu nói: “Đương nhiên là hắn cũng có mặt rồi, nhà họ Vương vô cùng coi trọng hắn, có điều, ta biết rất ít về hắn, không hiểu nhiều bằng Tư Tuyết Y và Bạch Lê Hiên”.

Lâm Nhất nghĩ thầm, hắn mới về nhà nửa năm, đương nhiên là không biết được nhiều rồi…

“Ta có thù oán cũ với người đó, nếu như gặp phải thì không tránh khỏi rắc rối. Nếu hai vị thấy khó thì e rằng vụ làm ăn này sẽ không làm được rồi”.

Minh Diệp giật mình, khuôn mặt lộ vẻ cẩn trọng.

Nhà họ Vương là một trong bốn gia tộc lớn của nước Đại Tần, có lịch sử lâu đời và căn cơ vững chắc, là quái vật khổng lồ không thể dao động, ba bá chủ lớn của quận Thanh Dương như bọn họ không thể nào so sánh được.

Không ngờ Lâm Nhất lại có ân oán với người của nhà họ Vương, rốt cuộc người trước mặt họ có lai lịch thế nào?

“Ân oán sâu đậm cỡ nào?”, Minh Diệp ôm hi vọng mỏng manh và khẽ hỏi.

“Trong Thanh Dương Giới, nếu như có cơ hội thì ta sẽ gi3t chết hắn mà không cần do dự”.

Mặt Lâm Nhất lạnh tanh, ánh mắt đầy sát khí khiến Minh Diệp và ông già áo xám đều kinh ngạc.

Dù đối diện với Huyết Vân Môn và Kim Diệm Tông thì sát khí trong ánh mắt của Lâm Nhất cũng không đáng sợ đến như vậy.

“Để ta nghĩ thử…”

Minh Diệp và ông già áo xám nhìn nhau, cả hai cảm thấy đau đầu.

Vốn dĩ họ còn sợ Lâm Nhất không đồng ý, bây giờ xem ra, dù cho hắn có đồng ý thì họ cũng khó lựa chọn.

Nếu như đắc tội với nhà họ Vương thì e rằng Quang Minh Các sẽ gặp họa ngập đầu, vạn kiếp bất phục.

Có điều, cũng không phải không có cách xoay chuyển tình thế.

Quận Thanh Dương hẻo lánh, dù cho thế lực của Tứ tông Tứ tộc có với tới thì ảnh hưởng cũng không lớn được bao nhiêu.

Nếu có kẻ thật sự muốn tiêu diệt Quang Minh Các, dù cho là nhà họ Vương thì cũng phải tốn công sức.

Quan trọng nhất là việc đó gần như không mang lại lợi ích gì.

Chỉ cần họ không liều mình bảo vệ Lâm Nhất thì chưa chắc đối phương đã để ý đến đối tượng nhỏ bé như Quang Minh Các.

Minh Diệp hạ quyết tâm, lên tiếng nói: “Vụ làm ăn này vẫn có thể thực hiện. Có điều, nếu Lâm công tử và nhà họ Vương có xung đột thì e rằng Quang Minh Các không thể bảo vệ được cho ngươi… Nguyên nhân thì không cần phải nói nữa”.

“Nhưng ta có thể đảm bảo, nhất định Quang Minh Các sẽ không vì nhà họ Vương mà ra tay với ngươi”.

Lâm Nhất mỉm cười, nói: “Vụ làm ăn này coi như thành rồi nhé”.

Nếu đối phương đã bằng lòng thì đương nhiên hắn cũng không thành vấn đề.

Còn về phần những lời của Minh Diệp thì cũng bình thường thôi. Lâm Nhất cũng không nghĩ đến việc cần đến Quang Minh Các bảo vệ mình, không thực tế.

“Minh thiếu chủ, bây giờ có thể nói cho ta biết, rốt cuộc đó là cấm địa thế nào mà thần bí đến vậy không?”

Lâm Nhất khá tò mò, cấm địa thế nào mà đến những người cao ngạo như Bạch Lê Hiên và Tư Tuyết Y cũng bị thu hút đến.

“Nghĩa địa…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi