Quyền mang và đầu rồng của kiếm thế Thương Long dung hòa với nhau, lập tức trong kiếm thế hùng vĩ kia bỗng vang lên tiếng rồng ngâm đinh tai.
Rầm!
Trong ánh mắt thoáng thảng thốt của tất cả mọi người, Lâm Nhất bật người lên không trung, chủ động đón đầu ánh đao đang rơi xuống kia. Khi hai bên va chạm mạnh vào nhau, có một luồng Chân nguyên thoắt cái nổ tung, tiếp đó hóa thành cơn lốc mạnh mẽ quét sạch tám phương.
Trong ánh mắt của tất cả mọi người, khí thế của hai người kia đều dùng phương thức vô cùng bá đạo để tranh chấp. Có dư âm rung động đất trời dần lan ra, có nhiều người đứng ở khoảng cách gần nhất liền bị chấn động nôn ra một ngụm máu tươi.
Mọi người vẻ mặt bàng hoàng, vội vàng lui ra thật xa.
Uỳnh ầm ầm!
Quảng trường Thánh Đàn rộng lớn, trong lúc hai người này giao đấu liền rung lên bần bật. Bỗng nhiên, một tiếng nổ lớn như tiếng sấm vang lên, Lâm Nhất và Liễu Mộ đồng thời bật lui lại, bất kể là kiếm thế trên người Lâm Nhất hay là ánh đao trong tay Liễu Mộ đều lập tức nát vụn.
Liễu Mộ trượt lui về mười bước, mỗi một bước đều để lại trên mặt đất một dấu chân in sâu rõ ràng.
Trái lại, Lâm Nhất cũng lui về sau mười bước, có điều mỗi một bước, kiếm thế tán loạn trên người hắn lại ngưng tụ thêm một phần, đợi đến khi đứng vững, kiếm thế Thương Long hùng mạnh đã bất giác thành hình, quay trở về trạng thái đỉnh cao.
Trong trận giao đấu này, rõ ràng làm Lâm Nhất và Liễu Mộ có thực lực ngang nhau.
Xoát!
Hằng hà ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Nhất, mang theo tia khác thường, xen vào đó là sự kinh ngạc khó tả. Bởi lẽ trong tình huống không sử dụng võ kỹ, Lâm Nhất lại không hề rơi vào thế yếu, điều này thật sự có chút khó tin.
Ngay cả người Chưởng Quản của Ngũ đại tinh diệu chi linh cũng có vẻ kinh ngạc.
Liễu Mộ có tu vi Thiên Phách tầng thứ tư, tuy chỉ vừa thăng cấp, nhưng phải thừa nhận một điều rằng phóng mắt khắp khu vực Thương Long, nội tình của hắn ta có thể xếp vào hàng đầu.
Nhưng dù là thế, hắn ta đã đích thân ra tay vẫn không chiếm được bất kỳ ưu thế gì từ trên người Lâm Nhất.
“Thú vị thật!”
Liễu Mộ híp mắt, tuy giọng của hắn ta có hơi kinh ngạc, nhưng phần nhiều thể hiện đã nhìn thấu Lâm Nhất. Hắn ta cười lạnh: “Không đơn giản nha, khó trách lại ngông cuồng như vậy, ngoại trừ kiếm ý cực cao, công pháp mà ngươi tu luyện e rằng cũng có phẩm cấp khá cao. Đáng tiếc, so với ta, nội tình của ngươi vẫn còn quá kém…”
Vừa dứt lời, lỗ chân lông khắp toàn thân Liễu Mộ đồng loạt tràn ra huyết quang vô cùng đáng sợ, cứ như máu tươi hóa thành sương mù thẩm thấu ra ngoài, mang đến cho mọi người cảm giác cực kỳ sợ hãi. Vốn dĩ khí thế của hắn ta đã rất khủng bố, giờ lại càng thêm đáng sợ hơn.
Vèo!
Khi huyết quang lan ra đến mức tận cùng, thân hình Liễu Mộ nhoáng một cái, mang theo một luồng sát ý cực kỳ ác liệt và sắc bén lướt tới.
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia khác thường, quả thật không thể xem thường tên Liễu Mộ này được, không sử dụng đến át chủ bài là kiếm ý Thông Thiên thì e rằng khó mà giết được đối phương.
Lâm Nhất không dám nghĩ nhiều, khi đối phương đánh tới, hắn liền thúc giục kiếm uy Thương Long đến cực hạn, dung hợp ý cảnh của hai đại kiếm quyết. Tiếng kiếm ngân vang liên hồi, cùng với đó, hắn giẫm thật mạnh xuống đất, nghênh đón khí thế kinh khủng của Liễu Mộ.
Ầm ầm!