Hoặc nói không chừng đã đến từ lâu, chỉ đứng nhìn từ xa, không vội vào trong quảng trường Thánh Đàn.
Suy nghĩ này của hắn không hề sai.
Bên ngoài thần điện, trên đỉnh mấy nóc nhà cao ngất, mấy thân ảnh đứng sóng vai, ánh mắt như vực sâu, đứng từ xa nhìn thần điện và quảng trưởng trung tâm thần điện, thu hết tất cả vào trong tầm mắt.
Không nhiều không ít, chính là bảy thân ảnh.
“Lợi hại, Lâm Nhất này còn mạnh hơn lời đồn, tu vi như vậy mà lại có ép cho Liễu Mộ chật vật. Nếu tu vi của hắn tiến thêm một bước, chậc chậc, e là đám người này liên thủ cũng không chặn lại được”, trong mấy thân ảnh, có người khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói.
“Con đường thông thiên quả nhiên là nơi tràn đầy kỳ tích, khiến một người tài năng xuất chúng đến từ giới vực cấp thấp quật khởi như sao chổi xuất thế ngang trời, quả thật đáng ngạc nhiên. Tên Lâm Nhất này chắc chắc có cơ duyên, theo như nhãn lực của ta, đan Tinh Thần hắn luyện hóa e rằng cũng không ít hơn chúng ta đâu”, lại một người tiếp lời.
“Cơ hội chính là cơ hội, có thể chuyển đổi cơ hội thành thực lực cũng không nhiều, nhưng loại phách lối như Lâm Nhất gần như bằng không. Tên nhãi này dù không gặp được bất kỳ điều gì ở con đường thông thiên, tương lai đi đến đại thế cũng được định trước sẽ quật khởi”.
Cũng có người khịt mũi coi thường cơ hội, cơ hội trên con đường thông thiên nhiều, nhưng trưởng thành đến trình độ như Lâm Nhất thì chỉ có mấy người.
“Trước mắt hắn chỉ có tu vi cảnh giới Thiên Phách tầng một, chờ đến cảnh giới Thiên Phách tầng hai, có được tư cách đánh vào bảng xếp hạng Thương Long. Nói không chừng có thể tiến vào tổng bảng, đến lúc đó mới chân chính nổi danh trên con đường thông thiên… Bây giờ vẫn còn hơi non”.
Mấy người tùy ý nói chuyện phiếm, trong lời nói tràn ngập tự tin gần như vô địch, khí tức lơ đãng tản ra khiến trời đất biến sắc, thay đổi bất ngờ.
Trong thành không phải ai cũng chú ý đến dị tượng như vậy, khi ánh mắt nhìn đến nơi này cũng chỉ thấy một mảng mù mịt.
Có khí cơ vô hình bao phủ, hoàn toàn không thể đâm rách, trông cực kỳ quỷ dị.
Ở một tầng nào đó, dù gần ngay trước mắt cũng không có cách nào nhìn thấy mặt mũi mấy người.
Hưu!
Đúng lúc này, trong không khí có mấy đường ánh sáng vặn vẹo màu tím xuất hiện, chờ đến lúc tia sáng chồng chéo, có một nữ tử tuyệt sắc, cơ thể uyển chuyển chầm chậm đi ra.
“Ha ha, Thất Đại Cự Đầu của khu vực Thương Long lại lén lút trốn ở đây, có mục đích gì không để cho người ta biết vậy? Hay là… đang đợi có ai hiện thân à?”, tiếng cười duyên tràn đây mê hoặc truyền ra từ trong miệng nữ tử, khuôn mặt tươi cười như hoa, dung nhan tuyệt mỹ ẩn dưới khăn che mặt mỏng manh, chỉ có đôi mắt câu hồn đoạt phách lộ ra quang mang mê người.
Bùi Tuyết!
Bùi Tuyết vang danh lẫy lừng trên con đường thông thiên, người phụ nữ này nổi tiếng là ăn thịt người ăn cả xương.
Mấy người ở trên mái nhà, ngoại trừ Quân Mộng Trần và Tần Lâm đã sớm dự liệu nàng ta sẽ xuất hiện ra, thì sắc mặt những người khác đều cảnh giác theo bản năng.
Nếu Lâm Nhất có ở đây, cũng sẽ nhận ra cô gái này, chính là cô gái thần bí khiến hắn suýt nữa không đi được hôm đó.
“Thú vị thật, Tuyết mỹ nhân của giới vực Chu Tước lại đến đây, cô đến với danh nghĩa cá nhân hay đại diện cho Chiến giới phía sau cô?”, một thanh niên mặc áo đen nở nụ cười nhàn nhạt, bình tĩnh nhìn về phía cô gái.
Bùi Tuyết chỉ nhếch môi cười nói: “Yên tâm đi, ta chỉ đến góp vui thôi, sẽ không tranh truyền thừa thượng cổ của Thương Long Cấm Giới với các ngươi đâu”.
“Góp vui thôi sao?”