ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Thiên Tinh Châu cũng không có sức hấp dẫn với Lâm Nhất mấy. Hắn từng luyện hóa một viên, lại luyện hóa tiếp thì tác dụng sẽ bị suy giảm.  

"Cứ nhìn xem trước đã, hiếm lắm mới gặp phải một nơi có giá trị".  

Cơ thể Lâm Nhất nhoáng lên đã nhảy lên một tảng đá, cái xác bên trên vẫn giữ tư thế đứng thẳng.  

Vù!  

Nhưng tay hắn vừa đụng vào thì cái xác kia đã lập tức tan biến, trực tiếp hóa thành một đống tro cốt rơi xuống dưới tảng đá. Đừng nói túi trữ vật, ngay cả đạo binh trong tay và Thiên Tinh Châu trong người cũng không giữ lại được.  

"Thời gian đúng là vô tình..."  

Lâm Nhất thở dài, Tinh Quân chết trên chiến trường đúng là không thể so với Tinh Quân cố ý để lại truyền thừa.  

Chẳng mấy chốc, vẻ nóng bỏng trong mắt các anh tài kiệt xuất của những giới vực cấp cao khác cũng nhanh chóng phai nhạt. Song, họ vẫn không từ bỏ, vẫn tiếp tục tìm kiếm trong mảnh không gian này.  

Nhiều xác chết như vậy, chưa biết chừng vẫn còn có gì sót lại.  

Vù!  

Lâm Nhất vừa mới nhảy lên một tảng đá, còn chưa làm gì thì xác chết bên trên đã bị chấn thành bột mịn.  

Ngay khi Lâm Nhất cảm thấy chẳng phát hiện được gì nữa thì bất ngờ thấy trong tảng đá có cắm một thanh kiếm vẫn chưa tan biến theo xác chết.  

"Đây là..."  

Trong mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ kinh ngạc, điều này đúng là rất hiếm thấy.  

"Đạo binh thượng cổ!"  

Đằng sau bất ngờ vang lên một giọng nói, con ngươi Lâm Nhất chợt co rút lại, xoay người nhìn ra sau. Chỉ thấy tảng đá bên cạnh có một bóng người gầy gò mặc áo xám, lặng yên không tiếng động hạ xuống.  

Trong mắt người đàn ông gầy gò lóe lên vẻ lạnh lẽo, trên người tràn ngập khí lạnh khiến người ta cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.  

Sắc mặt Lâm Nhất lập tức trở nên nghiêm trọng, nơi này đúng là đầm rồng hang hổ. Tên kia có thể đến gần rồi mới bị mình phát hiện thì e rằng thực lực cũng cực kỳ khủng bố, khó đối phó hơn Liễu Mộ của giới vực Huyết Cốt rất nhiều.  

"Các hạ là ai?", Lâm Nhất cẩn thận hỏi.  

Người đàn ông áo xám vẫn chưa trả lời, ánh mắt nhìn về phía thanh kiếm kia, nhàn nhạt nói: "Số ngươi đúng là may thật đấy, không ngờ lại có thể gặp được đạo binh thượng cổ vẫn giữ được nguyên vẹn. Trong cái nơi quỷ quái này cũng không có bao nhiêu thứ tốt". 

Ông ta thấy trong mắt Lâm Nhất lóe lên sát khí thì khẽ cười nói: "Ta cũng không cần thanh kiếm đó, đạo vận của đạo binh thượng cổ này chắc cũng đã biến mất đi nhiều nên ta sẽ không tranh với ngươi. Ta lại cảm thấy hứng thứ với ngươi hơn là nó, chỉ một anh tài kiệt xuất ở Huyền Hoàng Giới vậy mà cũng có thể đi đến mức này thì đúng là kỳ tích. Có điều, vẫn còn kém một chút. Đừng nói là tỏa sáng rực rỡ ở cuối con đường thông thiên, e rằng muốn vớt được chỗ tốt trong Thương Long Cấm Giới cũng khá khá khăn..."

"Ngươi muốn nói cái gì?" 

Lâm Nhất như nghĩ tới gì đó, có vẻ người này cũng không có ý xấu gì mấy. 

Người đàn ông áo xám nhàn nhạt nói: "Còn nửa năm nữa thì cuộc tranh tài vạn giới cuối con đường thông thiên sẽ chính thức bắt đầu, nhưng muốn tranh tài ở đây thì không phải ai cũng có thể. Ít nhất phải khiến tên mình xuất hiện trên bảo kính thông thiên mới được".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi