Lâm Nhất nhìn bóng lưng rời đi của đối phương, khẽ cười nói với Tiểu Hồng trên vai: "Đúng là khinh người ghê..."
Đương nhiên, người này cũng coi như có tư cách khinh bỉ hắn. Dù sao cũng là người từng tranh giành Kim Diệu Chi Linh, thực lực chắc chắn mạnh hơn xa đám Liễu Mộ.
Nhưng sao ta lại thấy không phục như thế chứ?
Lâm Nhất híp mắt lại, cong môi cười, Thương Long Thất Tú à, không vội, rồi ta cũng sẽ đi thôi!
Tuy thần lải nhải Trần Tầm qua lại như một cơn gió và nói khiến người ta có chút chán ghét.
Nhưng lời của hắn ta vẫn khá có lý, so với những yêu nghiệt tuyệt đỉnh khác trên con đường thông thiên thì hiện nay mình vẫn hơi non.
Tu vi mãi là cái lạch trời, gặp đường cùng dựa vào kiếm ý bù lại tu vi thì sẽ càng khó khăn, vì yêu nghiệt chân chính chắc chắn cũng sở hữu ý chí võ học lợi hại.
"Có lẽ phải xông pha một phen trong Thương Long Cấm Giới này mới được".
Ánh mắt Lâm Nhất lập lòe, hắn có một cái suy nghĩ lớn gan, định xông thẳng vào Thiên Phách tam trọng thiên tại nơi này.
Tầm mắt đánh giá vài vòng chiến trường ngổn ngang hòn đá này, vẫn còn rất đông người trên những hòn đá kia, chắc ít nhiều gì vẫn có chút thu hoạch.
Có cần phải tìm tòi tiếp không?
Lời nói của Trần Tầm cũng không phải không có lý, nơi đây đã bị trận chiến khủng khiếp năm xưa phá hủy, rất khó mà có bảo vật chân chính còn sót lại.
Vẫn nên đi đến Tinh Cung ẩn chứa truyền thừa tông môn, hoặc là trực tiếp xông đến Thương Long Thất Tú, nơi đó có truyền thừa của bảy đại tông môn siêu cấp lưu lại.
"Cứ thử xem thanh đạo binh này trước đã".
Lâm Nhất quay đầu lại, nhìn về phía thanh kiếm cắm trên tảng đá.
Chủ nhân của đạo binh đã tan biến theo chiều gió nhưng nó vẫn còn, chắc hẳn hồi xưa cũng là một thanh thần binh sắc bén.
Nhưng khi Lâm Nhất sắp cầm lấy nó lại khựng lại, chợt nhớ đến một chuyện, thể đoạn kiếm của mình sẽ không ảnh hưởng đến thanh đạo binh này chứ.
Mặc kệ nó.
Lâm Nhất trực tiếp vươn tay cầm lấy chuôi kiếm, sau đó lập tức cảm giác được một luồng phong mang vô cùng sắc bén.
Rắc!
Ngay khi mũi kiếm bị rút ra, vết rỉ sét lần lượt bong ra. Chỉ một lát sau, thanh kiếm cổ phủ đầy bụi kia đã trở nên sáng loáng đầy sắc bén.
Ong! Ong! Ong!
Nhưng bỗng dưng, thanh kiếm kia như cảm giác được nguy hiểm gì đó, thánh văn trên thân kiếm chợt tỏa sáng một cách mãnh liệt. Cả thanh kiếm đột nhiên reo lên liên tục, nó đang run rẩy và gần như là điên cuồng phát ra phong mang của mình do cảm nhận được sự đáng sợ nào đó trong cơ thể Lâm Nhất.
Ầm!
Có điều một lát sau, mọi ánh hào quang của thanh kiếm ấy đã nhanh chóng lụi tắt, sau đó hóa thành một đống tro tàn.
"Cái này..."
Lâm Nhất nhìn chuôi kiếm trụi lủi, trong mắt toát ra vẻ kinh ngạc.