ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Chứng kiến thực lực lớn mạnh của Chu Vân, những người đó nhìn lên Lâm Nhất ở trên đài thi đấu, tất cả đều lắc đầu.  

Lâm Nhất cầm kiếm, hắn cũng có hơi ngạc nhiên.  

Có điều trạng thái của hắn hiện tại lại khá tốt, chuyện gì đến thì sẽ đến, dốc hết sức mình là được rồi.  

Ai thắng ai thua vẫn chưa thể nói chắc được!  

Advertisement

Xùy.  

Giây phút Lâm Nhất ngẩng đầu lên thì vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Chu Vân đang đứng phía dưới.  

Hai người họ liếc mắt nhìn nhau, không ai nhường ai.  

Advertisement

Vẫn chưa giao đấu mà họ đã đối chọi kịch liệt như thế rồi, điều này khiến các đệ tử có mặt ở đó đều cảm thấy không khí có chút căng thẳng.  

“Tiểu Kiếm Nô!”  

Lửa giận trỗi lên trong lòng Chu Vân, tên Kiếm Nô này thật ngông cuồng, không ngờ lại dám khiêu khích mình ngay tại đây.  

Vốn dĩ hắn ta chỉ xem lời khiêu khích vào hai tháng trước như một trò đùa thôi.  

Nếu như hôm đó không có Tô Hàm Nguyệt thì hắn ta đã nhẹ nhàng phế bỏ Lâm Nhất rồi.  

Không ngờ hai tháng sau, đối phương lại bốc trúng mình trong vòng đấu loại trước mặt cả tông môn.  

Trước mặt mấy ngàn người trong tông môn, bị Lâm Nhất đứng ở trên nhìn xuống, hắn ta càng thấy khó chịu hơn.  

“Được rồi, ngươi xuống đi!”  

Trưởng lão tông môn đứng bên cạnh nhìn thấy hai người họ âm thầm lăm le nhau, không ai chịu thua ai thì biết tình hình không ổn, vội vã lên tiếng cắt ngang cuộc đụng độ khí thế này.  

Lâm Nhất thầm hiểu, e rằng trận chiến này không cách nào nhường nhịn rồi.  

Nếu như hắn thua, kết cục có lẽ không chỉ đơn giản là bị loại không thôi.  

Sau khi tất cả thăm đều được rút hết thì trưởng lão tông môn lên tiếng nói: “Được rồi, kết thúc bốc thăm! Trong vòng thi đấu theo nhóm hôm nay, mọi người đã chiến đấu cả một ngày, mệt mỏi lắm rồi, thậm chí có người còn bị thương không nhẹ, khó có thể hồi phục trong thời gian ngắn được nên tông môn quyết định mười lăm ngày sau sẽ bắt đầu vòng đấu loại. Hi vọng mọi người nuôi dưỡng tinh thần, đến tham gia thi đấu trong trạng thái tốt nhất để không phải nuối tiếc!”  

Mười lăm ngày?  

Lâm Nhất hơi ngây ra, vốn dĩ chỉ nên nghỉ ngơi năm ngày mới đúng, lần này có chút ngoài ý muốn.  

Không biết ai đã bị thương nặng mà lại được thêm mười ngày nữa.  

Nếu vậy thì ngược lại sẽ cho hắn có thêm ít cơ hội.  

Sau khi trở về nhà gỗ, Lâm Nhất bắt đầu suy nghĩ sách lược đối phó với kẻ địch.  

Trong vòng đấu nhóm, Chu Vân không hề để lộ thân thủ nên không biết được hắn ta giỏi tới đâu.  

Chỉ có thể đoán được tu vi của hắn ta đang ngấp ngưỡng võ đạo tầng tám.  

Với cảnh giới mới vào võ đạo tầng sáu của mình, đối phó với võ đạo tầng bảy đã khiến hắn vã lắm rồi.  

Giờ gặp phải Chu Vân xấp xỉ võ đạo tầng tám thì chỉ e là áp lực sẽ còn lớn hơn.  

Sự cách biệt cảnh giới tạo ra áp lực về khí thế, chênh lệch về cấp độ xa như khoảng cách với trời, khi khí thế bị đè bẹp thì hắn có thể sẽ không làm được đối thủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi