ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lý Vô Ưu nghe vậy thì không biết nên khóc hay nên cười: “Sư tỷ à, Lâm sư huynh không sao, người chết là Giang Phong, hạng ba bảng Nhân”.  

“Hân Nghiên sư tỷ, người chết đúng là Giang Phong”.  

Phía Lâm Thu Sam và Lâm Yên bước tới, trong mắt ai cũng mang vẻ ngạc nhiên. Thật khó tưởng tượng Hân Nghiên sư tỷ Hoa Hồng Máu mà ngày thường ai cũng kính nể lại có một mặt yếu đuối này.  

“Hình như Huyết Linh Quỷ Hoả dập rồi kìa, Hân Nghiên sư tỷ, tỷ nhìn thử xem”.  

Mấy người nhìn sang thì thấy Huyết Linh Quỷ Hoả bùng cháy hừng hực như vũ bảo trên kiếm chủng đã dần lắng xuống theo trận chiến kết thúc.  

Một lúc sau, trên kiếm chủng rộng rãi có bốn người xuất hiện trong tầm mắt mọi người.  

Lâm Nhất của Lạc Già Sơn với chiếc áo màu xanh, lưng đeo hộp đựng kiếm, khuôn mặt điển trai, sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt lại kiên định.  

“Là đệ ấy”.  

Hân Nghiên đặt tay lên ngực, mừng rớt nước mắt.  

“Sao có thể như thế được!”  

Dưới lôi vân, Bạch Đình nhìn thấy bóng dáng Lâm Nhất thì kích động vô cùng, loạng choạng suýt ngã.  

Lâm Nhất không chết, người chết là Giang Phong, kẻ đã bộc lộ bản tính đê hèn thích đánh lén người khác.  

“Thật sự là Lâm Nhất!”  

“Bốn người bọn họ liên thủ tấn công chẳng những hắn không chết, mà còn giết được một người… Đúng là yêu nghiệt mà!”  

“Trăm năm nay ở Lăng Tiêu Kiếm Các cũng chỉ Bạch Lê Hiên mới có thể so sánh được với hắn thôi”.  

“Thiếu niên này thật không đơn giản, khó có thể tưởng tượng được hắn chỉ mới mười bảy tuổi”.  

Hàng vạn người trên bục quan vân thốt lên, tiếng bàn tán nho nhỏ giờ đã hoàn toàn sục sôi.  

Mặt Vương Diễm xám như tro, trên mặt không có một tia tức giận nào, khoái cảm trước đó không còn nữa, thay vào đó là chua xót vô tận.  

Chết tiệt, sao lại thế này!  

Một lúc sau, trong mắt hắn ta hiện lên vẻ tàn nhẫn, có chút điên cuồng, dường như đã hạ quyết tâm.  

Mai hộ pháp khẽ mỉm cười, trong mắt là vẻ ngợi khen, tuy ông đã nhìn ra được người chết là Giang Phong từ lâu, nhưng tận mắt nhìn thấy dáng vẻ tự hào đứng trên kiếm chủng của Lâm Nhất, sánh ngang với ba người khác thì trong lòng ông vẫn thấy khá kích động.  

“Tiểu tử này được lắm”.  

“Có thể gửi gắm hy vọng”.  

Trưởng lão chấp kiếm ở hai bên trái phải cùng điện chủ các điện đều gật đầu, không giấu được vẻ khen ngợi. Một người mà mọi người đều công nhận là quả hồng mềm lại có thể lật ngược tình thế, không chỉ đàn áp bốn người bao vây tấn công mình mà thậm chí còn

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi