Trong mắt Kiếm Huyền Hà loé lên tia phong mang, ông ta trầm giọng nói.
Mai hộ pháp cười khổ một tiếng, không tiếp lời, cảnh giới Thiên Phách đâu có dễ dàng như vậy.
Đưa mắt nhìn khắp Đế Quốc Đại Tần này lại có bao nhiêu người là cảnh giới Thiên Phách, chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi.
“Mật cảnh Ma Liên hai tháng sau, tính thêm hắn được không?”
Kiếm Huyền Hà dường như cũng biết độ khó của đột phá Thiên Phách, nên lại quay chủ đề về Lâm Nhất, mở lời dò hỏi.
Mai hộ pháp ngạc nhiên nói: “Hắn mới vừa thăng cấp thành đệ tử nội môn, như vậy có hơi miễn cưỡng không…”.
Kiếm Huyền Hà cười đầy vẻ thần bí, vuốt râu nói: “Tiềm lực của thằng nhóc này còn nhiều hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ông, hơn nữa… hắn nếu đã quyết định tham gia vào cuộc Long môn tranh tài cuối năm nay mà không thông qua bài thí luyện này thì làm sao so sánh được với người của những Tông môn khác, dựa vào cái gì để vượt qua được Long môn kia chứ?”
“Cứ quyết định vậy đi, bài thí luyện Ma Liên này, Lăng Tiêu Kiếm Các tính thêm hắn nữa”.
Đối diện với sự độc đoán của các chủ, Mai hộ pháp mỉm cười, chỉ đành phải chấp nhận.
Mặt trời mọc rồi lại lặn, sau hai ngày hai đêm Lâm Nhất nhắm mắt khổ tu, theo ánh mặt trời của ngày thứ ba đang lên, hắn từ từ mở hai mắt ra.
Viu!
Tia sáng trong đáy mắt thoáng qua, phong mang băng lạnh khiến người ta không rét mà run.
Lâm Nhất hé miệng thở ra một hơi trọc khí thật dài, một hồi sau trên mặt lộ ra nét vui vẻ.
Hai ngày khổ tu, trong tình huống chỉ tiêu hao hết hai trăm viên Linh ngọc nhị phẩm mà Tử Diên Kiếm Quyết đã lại tăng tiến, cánh hoa được kết tinh từ băng đã thành công tăng thêm một đoá.
“Phải thử chiêu Hàn Băng Kiếm Kình này cho tử tế mới được”.
Rút Táng Hoa Kiếm trong kiếm hạp ra, Lâm Nhất tuốt kiếm khỏi vỏ, Chân nguyên rót vào trong kiếm, kiếm thân bỗng nhiên rung lên ong ong một tiếng, âm thanh trong trẻo réo rắt.
Trên kiếm thân ánh sáng bắn ra tứ phía, luồng hàn khí bao trùm khắp xung quanh thân kiếm.
Hồng hộc!
Lâm Nhất cầm kiếm múa lượn, thi triển Lưu Phong kiếm pháp từng tu luyện trong Thanh Vân Tông.
Dưới sự thôi thúc của Tử Diên Kiếm Quyết, nhìn bề ngoài hoàn toàn không giống với một môn kiếm pháp của thời kỳ hậu thiên, uy lực vô cùng đáng sợ.
Mỗi chiêu mỗi thức chứa đầy linh tính, kiếm quang quét qua, trong không trung tàn lưu lại hàn khí lạnh băng, sương mù mờ ảo.
Tụ lại thành dòng, ào ào như gió cuốn!
Tụ lại thành gió, hồi quang lưu ảnh!
Trong lúc cơ thể bay lên hạ xuống, Lâm Nhất người đưa theo kiếm, đón gió múa lượn, trên mảnh đất trống, tiếng gió xào xạc, kiếm ảnh loang loáng.
Đợi cho đến khi cơ thể hắn chạm đất, kiếm ảnh đầy trời ngưng tụ thành một hình tròn hoàn mỹ, giống như mô hình phác hoạ ban đầu của một đoá Tử Diên Hoa bằng băng, hàn mang tứ tán, thấp thoáng dường như có cả bông tuyết đang bay.
Nhìn kiếm ảnh treo giữa bầu không, Lâm Nhất khẽ giọng than: “Không ngờ được Lưu Phong kiếm pháp này ta vẫn còn có thể nhớ rõ được như vậy”.