ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Khóe miệng ông ta nhếch lên, để lộ một nụ cười nghiền ngẫm, rồi khẽ nói: “Ngươi cam tâm tặng người khác đan dược quý giá như vậy à? Đây chính là bảo vật trấn điếm của ta, trưởng lão của các tông môn lớn bỏ một cái giá cao ra để mua đều bị ta cự tuyệt”.  

“Nói giá đi!”  

Thương nhân chỉ quan tâ m đến lợi ích, cái gọi là bảo vật trấn điếm, có thể bán hay không chỉ là vấn đề giá cả.  

Advertisement

Đồng Hổ nhắm mắt lại, cười nói: “Bốn vạn miếng linh thạch hạ phẩm, chắc giá!”  

“Thành giao!”  

Advertisement

Chỉ trong chốc lát, Lâm Nhất đã mua được một viên Dưỡng Tâm đan cùng một viên Thiên Nguyên đan, và 1 vạn miếng linh thạch hạ phẩm đổi thành 10 miếng linh thạch trung phẩm.   

Vừa khéo, năm vạn bốn ngàn miếng linh thạch hạ phẩm đã xài hết.  

Lâm Nhất cười tự giễu: “Đúng là khéo, không nhiều hơn một phần, không ít đi một phần, toàn bộ linh thạch ở chỗ ta đều chảy vào túi ông chủ Đồng cả rồi!”  

Đồng Hổ biết Lâm Nhất đang trào phúng ông ta, ngầm nói ông ta gian trá, thế nhưng thương nhân có một ưu điểm, đó chính là da mặt dày.  

Đồng Hổ ngượng ngùng cười: “Lâm công tử nói đùa, như vậy đi, ngươi tùy tiện chọn một thứ trong Vạn Bảo các của ta, thích cái gì cứ lấy, coi như là quà tri ân”.  

“Được, vậy ta sẽ không khách sáo!”  

Lâm Nhất đứng dậy, đi theo Đồng Hổ dạo quanh một vòng Vạn Bảo các.  

Trong Vạn Bảo các gần như cái gì cũng có, đan dược, bí tịch, vũ khí, kỳ hoa dị thảo, còn có rất nhiều thứ linh tinh mà Lâm Nhất không biết.  

Mỗi lần hắn cầm một món lên, mí mắt Đồng Hổ đều giật giật mấy cái, miễn cưỡng nở nụ cười.  

Tuy là ngoài miệng nói cứ lấy tùy thích, nhưng bản chất thương nhân vẫn là thương nhân, Đồng Hổ cảm thấy đau lòng không thôi.  

Dạo quanh một vòng, cuối cùng Lâm Nhất bước đến kệ chứa công pháp võ kỹ.  

“Liệt Sơn đao pháp! Bốn ngàn miếng linh thạch hạ phẩm!”  

Liếc mắt thấy bộ võ kỹ này, Lâm Nhất có cảm giác rất quen thuộc, chợt, hắn nhớ ra, đây là đồ mà hắn bán cho Đồng Hổ.  

Nhớ không lầm lúc đó lão cáo già này đã mua với giá 1500 miếng linh thạch hạ phẩm.  

Lâm Nhất quay đầu nhìn thì thấy Đồng Hổ cười giả lả: “Giá niêm yết, đây chỉ là giá niêm yết thôi, sao có thể bán với giá cao như vậy được! Lâm công tử chớ có nghĩ nhiều, từ khi bước chân vào làm ăn đến nay, tại hạ chưa từng lựa gạt bất kỳ một ai”.  

Lâm Nhất thầm cười lạnh: Ta tin ông mới là lạ đấy!  

Lại đi thêm vài bước, phần giới thiệu của một quyển bí tịch khiến hắn chú ý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi