ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Bạch Tử Quỳnh nghe hiểu được, đây là bà phải trả giá chút đại giới.

Có năng lực ngồi ở vị trí Quốc sư này nhiều năm như vậy, đối với tranh đấu trong Hoàng cung Quận quốc bà cũng không phải không hiểu, bà chỉ đáng thương đồ nhi rõ ràng bị người ta hãm hại.

”Ngươi muốn cái gì?” Bạch Tử Quỳnh nghiêm mặt hỏi.

”Du Linh Thảo, ngươi có nguyện ý lấy ra không?” Quận vương sâu kín hỏi

”Không thể được, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!” Bạch Tử Quỳnh còn chưa có mở miệng, Bạch Vũ liền căm tức giành trước cự tuyệt.

Du Linh Thảo là loại cỏ khả năng nâng cao tư chất Triệu hoán thú trên diện rộng, là dược liệu quý hiếm, trong tay Quận vương cũng không phải không có, nhưng Du Linh Thảo trong tay Bạch Tử Quỳnh ước chừng đã được ba ngàn năm niên kỷ!

Dược liệu niên kỷ càng cao, dược hiệu càng tốt, dược liệu trên ngàn năm thậm chí sẽ có hiệu quả biến dị kỳ diệu.

Vân Vũ Thần Châu dược liệu quý hiếm thiếu hụt, dược liệu trên trăm năm đều cực kỳ hiếm thấy, giá cả đắt đỏ. Một gốc cây cỏ cầm máu bình thường nhất nếu sinh trưởng trăm năm, đều phải hơn một ngàn tinh thể thứ phẩm, cũng đủ cho một hộ cơm no áo ấm trôi qua một năm.

Du Linh Thảo trong tay Bạch Tử Quỳnh là gốc cây dược liệu ba ngàn năm duy nhất của cả Bắc La Quận quốc! Cơ hội nâng cao tư chất có thể đạt tới 70%.

Bắc La Quận vương mắt thèm Du Linh Thảo này không chỉ mới ngày một ngày hai, nhưng Bạch Tử Quỳnh lại không cho, cũng chậm chạp không có sử dụng. Bởi vì Du Linh Thảo là của một vị bằng hữu đưa cho bà, là kỷ niệm duy nhất mà bằng hữu kia để lại cho bà.

Bạch Tử Quỳnh rất ít nói về vị bằng hữu kia, nhưng Bạch Vũ biết vị bằng hữu kia đối với Bạch Tử Quỳnh rất quan trọng, Bạch Tử Quỳnh cơ hồ coi Du Linh Thảo này như mạng của mình!

Bạch Vũ có bị đánh chết cũng không nguyện ý để sư phụ đem Du Linh Thảo cho Quận vương vô sỉ cướp đi.

Nhưng Bạch Tử Quỳnh lại không một ngụm cự tuyệt như lúc trước, lo lắng một chút sau lại cư nhiên gật đầu: “Có thể. Nếu ngươi đem Tiểu Vũ đổi tử hình thành lưu đày, ta sẽ đồng ý.”

Phạm nhân Bắc La Quận quốc một khi lưu đày sẽ bị áp giải đến biên cảnh nơi sa mạc hoang vắng, nơi đó thuộc địa bàn của Đông Nhạc Quận quốc. Tiểu Vũ đã không còn có thể lại ở tại Bắc La Quận quốc nữa, biên cảnh Đông Nhạc Quận quốc tuy rằng hoang vắng, nhưng ít ra những người này cũng không thể hại nàng được nữa.

Bắc La Quận vương vui mừng quá đỗi, một ngụm đáp ứng.

Bắc Thần Phong lại nóng nảy, hắn còn muốn máu của Bạch Vũ, nếu Bạch Vũ rời đi Bắc La Quận quốc thì sẽ ngoài tầm với của hắn.

”Phụ vương, chuyện này không thể được! Ăn trộm bí tịch là tội lớn lại chỉ phán lưu đày, chỉ sợ khó có thể phục chúng, kẻ cắp đối với cấm địa có tâm tư cũng sẽ rục rịch.....”

”Sao vậy Bắc Thần Phong, ngươi muốn để cho ta đi chết sao?” Bạch Vũ thình lình đánh gãy hắn, nhìn hắn với ánh mắt tràn ngập hèn mọn: “Ngươi không phải lo lắng ta đem chuyện người cùng Bách Lý Vân lén lút lêu lổng nói ra mới vội vã đối phó với ta sao? Ngươi bây giờ còn chưa có hài lòng sao? Ta đời này chỉ hối hận một chuyện là lúc trước đã cứu một tra nam lang tâm cẩu phế! Cho dù ngươi không lui hôn thì ta cũng sẽ lui, ta không hiếm lạ hai thứ hàng hóa hạ tiện như các ngươi.”

Bắc Thần Phong nằm mơ cũng không nghĩ đến Bạch Vũ sẽ dưới loại tình huống này trước mặt mọi người đem chuyện gièm pha này nói ra, khuôn mặt nghiêm chỉnh của hắn nhất thời vặn vẹo, phong độ cũng không còn sót lại chút gì: “Các ngươi chết hết rồi sao? Còn không đem nữ nhân điên nói hươu nói vượn này tha xuống cho ta!”

Mọi ngươi ở đây sắc mặt đều lúng túng, cư nhiên nghe được bí ẩn gièm pha như vậy, hình tượng Tam hoàng tử tốt bụng nháy mắt sụp đổ không còn lại gì, không biết về sau bọn họ có bị Tam hoàng tử diệt khẩu không a?

”Không cần, ta tự mình đi.” Bạch Vũ ánh mắt lạnh như băng xẹt qua trên ngươi Bắc Thần Phong. “Chuyện ngày hôm nay ta sẽ nhớ kỹ, các ngươi tốt nhất hy vọng mình sẽ không bao giờ gặp lại ta!” Bởi vì thời điểm gặp lại ta, chính là lúc các ngươi gặp xui xẻo!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi