ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

Phanh ----

Bạch Vũ thấy không rõ con đường phía trước nháy mắt đâm đầu vào một người thân thể rắn chắc như bức tường, nhất thời mắt nổ đom đóm. Một cánh tay thon dài đột nhiên nắm thắt lưng của nàng, đem nàng kéo vào lồng ngực lạnh lẽo.

Bạch Vũ trong lòng nhảy dựng, một cỗ cảm giác xa lạ mà an toàn quanh quẩn quanh thân thể của hắn. Nàng ngẩng đầu, thấy trước mắt hé ra khuôn mặt nam tử lạnh băng tuấn mỹ, ma văn màu bạc bên chân mày dưới ánh trăng có vẻ thần bí mà tôn quý, một đôi con ngươi đạm mạc rực rỡ sáng ngời nhìn nàng, làm cho ánh trăng đều ảm đạm thất sắc.

”Là ngươi!” Bạch Vũ nhận ra người này. Bộ dạng gây tai họa cho sinh linh như thế, người gặp qua hắn chỉ sợ không thể quên được.

”Ân.” Dạ Quân Mạc thản nhiên lên tiếng, nhìn quần áo bị xé rách trên người Bạch Vũ, lãnh mâu xẹt qua một tia không vui, giương mắt nhìn về ba người hùng hùng hổ hổ đang truy đuổi tới, vung tay lên.

Một ngọn lửa u lam như tia chớp xẹt qua, nổ ầm ở trên người ba người, ba người kêu thảm thiết một tiếng, không kịp phản kháng liền hôi phi yên diệt, ngay cả một chút dấu vết cũng không có lưu lại.

Bạch Vũ hít một ngụm khí lạnh, phục hồi tinh thần lại, phát hiện nàng vẫn còn dán tại trên ngực hắn, nhanh chóng yên lặng lui ra ngoài.

Dạ Quân Mạc giữ chặt nàng, thần sắc bình tĩnh đem quần áo kéo sửa lại cho tốt: “Về sau không cần phải dùng sắc đẹp đi hấp dẫn người khác.”

“.....” Ai muốn đi hấp dẫn người khác? Cái này không phải là tránh khỏi bị mất mạng sao?

”Lạnh không?” Dạ Quân Mạc nắm tay nàng lạnh như băng, đạm mạc hỏi.

”A?” Bạch Vũ ngây người một chút, rút tay về, thực trái lương tâm nói: “Không lạnh.”

Dạ Quân Mạc con ngươi hạ xuống, đột nhiên đem nàng bế lên, giống như bọc hài tử thật cẩn thận dùng áo choàng thật dày đem nàng bọc lại.

Bạch Vũ bị động tác bất ngờ của hắn làm cho hoảng sợ: “Ngươi, ngươi đang làm gì? Ta nói không lạnh.”

”Ta biết.” Dạ Quân Mạc thản nhiên trả lời.

“.....” Người biết cái gì? Biết thì sao lại muốn ôm ta? Ta và ngươi rất quen thuộc sao?

Bạch Vũ thực hoài nghi Dạ Quân Mạc đang cố ý chiếm tiện nghi của nàng, nhưng thấy hắn nhìn mình không chớp mắt, động tác lại vô cùng tự nhiên khiến nàng cảm thấy là mình đã suy nghĩ nhiều.

Nàng chạy lâu như vậy, thân mình đã sắp đông cứng, đột nhiên được ôm vào một cái ôm ấm áp, nàng có điểm luyến tiếc rời đi. Từ chối vài cái cũng thoát không được ôm ấp của Dạ Quân Mạc, dứt khoát thành thành thật thật tìm tư thế thoải mái.

”Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” Bạch Vũ tò mò hỏi Dạ Quân Mạc đang ôm nàng đi từng bước một rất ổn định.

Dạ Quân Mạc cúi đầu, chống lại đôi mắt sáng như ánh trăng của Bạch Vũ: “Có muốn báo thù không?”

Bạch Vũ trong nháy mắt xẹt qua một đạo ánh sáng lạnh, bên môi gợi lên một tia sắc bén: “Ta muốn! Nhưng ngươi phải giúp ta?”

”Ta được lợi gì?” Dạ Quân Mạc hỏi lại.

Bạch Vũ nâng mi: “Ta cứu mạng của ngươi, chẳng lẽ còn không đủ? Ngươi sẽ không giống tên khốn vong ân phụ nghĩa Bắc Thần Phong kia đi? Ngươi nếu tính toán ta thì sẽ rất xúi quẩy.”

Nàng không có giải thích Bắc Thần Phong là ai, Dạ Quân Mạc nếu hỏi nàng có muốn báo thù không, nhất định đã điều tra qua nàng cùng Bắc La Quận quốc có ân oán.

”Ta vừa rồi cũng cứu mạng của nàng.” Dạ Quân Mạc sâu kín phun ra một câu.

Bạch Vũ yên lặng, quả thật có chuyện như vậy: “Cho nên chúng ta thanh toán xong rồi sao?”

”Nàng chữa khỏi thương thế cho ta, ta liền giúp nàng.” Khuôn mặt lạnh nhạt tuấn tú của Dạ Quân Mạc không có một chút cảm xúc, đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt.

Nàng quên mất ta cũng không sao. Ta sẽ lại khiến cho nàng yêu ta một lần nữa, trước mắt cứ bắt đầu từ chữa thương, tựa như lúc trước nàng quấn quýt lấy ta, ta sẽ làm cho nàng không thể rời xa ta nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi