ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

Tả Vũ cầm phương thuốc lặng đi một chút, hắn không biết Bạch Vũ còn có thể chữa bệnh. Nhưng nhớ tới Bạch Vũ làm ra linh tửu trọn điểm ở Đại hội linh tửu, cũng không chút do dự tin tưởng, một Dược Thiện Sư giỏi khẳng định cũng là một Y Sư giỏi.

Hắn vội vã cầm phương thuốc chạy đi.

Chờ hắn rời đi, Bạch Vũ lấy chủy thủ ra, cắt ngón tay mình, cho Tả Viêm uống máu. Uống gần một ly máu tươi, sắc mặt bởi vì trúng độc mà biến thành màu đen của Tả Viêm cuối cùng cũng đỡ hơn nhiều, tử khí bao phủ trên mặt cũng dần dần tiêu tán.

Đợi cho Tả Vũ bưng chén thuốc về cho Tả Viêm uống, hơi thở Tả Viêm đã ổn định, Hạt Độc cũng đã được giải.

"Ca của ta không sao! Một chén dược liền có thể giải độc, quả thực là thần!" Tả Vũ kích động nhìn Bạch Vũ, còn thiếu chút quỳ xuống trước mặt nàng.

Bạch Vũ trừng mắt: "Bây giờ ngươi có thể nói với ta đến cùng là có chuyện gì xảy ra không?"

Đối với việc Không Đồng Dục trắng trợn nhằm vào bọn họ, Bạch Vũ tuyệt không giật mình.

Lúc mới tiến vào Vô Trần Cung, nàng có hỏi qua trong cung có cho phép giết người không, Tả Vũ nói không được. Nhưng dựa vào cách sinh tồn trong Vô Trần Cung mà nói, không được chỉ là mặt ngoài, nói lý ra là làm cái gì đều là mở một con mắt nhắm một con mắt, đối với việc đệ tử ngoại môn bị chèn ép càng không quan tâm.

Nhưng nàng không rõ làm sao Không Đồng Dục có thể rơi xuống gần hạng chót, thực lực của hắn hẳn là không tệ.

Tả Vũ tức giận nói lại mọi chuyện một lần. Từ lần trước Không Đồng Dục nửa chết nửa sống ở trên Băng Nguyên, sau khi được đưa về, vẫn luôn dưỡng thương, thật vất vả mới có thể xuống giường, một đám người liền xếp hàng tìm hắn khiêu chiến.

Qua năm mới, kết toán xếp hạng mỗi năm một lần sẽ đến, tất cả mọi người suy nghĩ tất cả biện pháp để tăng lên thứ hạng.

Bạch Vũ đánh bại Liễu Trường Phong ở trong trận quyết đấu, thay thế xếp vào thứ hạng thứ hai mươi trên Vô Trần bảng, đương nhiên không cần phải gấp, nhưng có người lại sốt ruột.

Thừa dịp ngươi bệnh muốn lấy mạng của ngươi, các đệ tử Vô Trần Cung làm loại chuyện này cũng không có một chút nương tay. Không Đồng Dục bị trọng thương xui xẻo trở thành mục tiêu của mọi người, thứ tự đứng đầu của hắn lại tiếp tục rơi xuống, đợi cho thân thể hắn sắp bình phục, đã rơi xuống mười người cuối cùng, thành người mà đệ tử ngoại môn có thể khiêu chiến.

Hắn tức giận đi uống rượu, phát ngôn bừa bãi, nói tất cả đệ tử ngoại môn đều là cặn bã, ngay cả thi đấu khiêu chiến cũng không xứng tham gia.

Sau đó, hắn liền liên hợp các đệ tử xếp hạng cuối khác, công khai tìm đệ tử ngoại môn gây phiền toái. Trên thực tế, lúc trước, thi đấu khiêu chiến hàng năm đều từng xảy ra loại chuyện này, đệ tử chính thức chèn ép đệ tử ngoại môn thật sự là chuyện bình thường.

Không ít đệ tử ngoại môn đều bị thương, nhưng chỉ có mình Tả Viêm, Tả Vũ là bị hạ sát thủ.

Bạch Vũ cười nhạo một tiếng: "Cái gì mà chèn ép đệ tử ngoại môn, căn bản chỉ là tìm cớ nhắm vào hai người các ngươi. Liễu Trường Phong hôn mê bất tỉnh, chỉ còn Không Đồng Dục, Tòng Nguyệt Cầm quả đúng là vẫn hết sức tận dụng.”

"Quả nhiên là bọn chúng làm? Đáng giận!" Tả Vũ trong cơn giận dữ, hai con mắt đều tức giận đến đỏ bừng. Ca ca hắn thiếu chút nữa sẽ chết, hắn có thể nào không giận.

"Còn cách thi đấu khiêu chiến bao nhiêu ngày?"

"Chỉ còn sáu ngày."

Bạch Vũ nhìn thoáng qua Tả Viêm đang hôn mê, nhìn về phía Tả Vũ: "Cho dù đến lúc đó ca ca ngươi tỉnh lại, chỉ sợ cũng không thể ra chiến. Ngươi có muốn báo thù cho ca ca ngươi?"

Con ngươi đỏ lên của Tả Vũ đột nhiên sáng ngời: "Ta có thể sao? Ta còn chưa phải là Triệu Hoán Sư."

"Nghe ta, ta sẽ cho ngươi tự tay báo thù." Ngữ khí Bạch Vũ đạm mạc lộ ra lãnh liệt, phượng mâu lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi, rét lạnh: "Dám đụng đến người của đỉnh Vô Danh ta, ta sẽ khiến cho bọn chúng phải trả giá!"

Lòng Tả Vũ chấn động, dâng lên kích động, nhiệt huyết sôi trào, trong lòng không hiểu sao liền tràn ngập tin tưởng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi