ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

Lúc sư huynh truyền lệnh mệnh lệnh đệ tử trông coi đi mời Bạch Vũ tiến vào Điện, ba người Bạch Vũ vẫn còn tùy tiện ngồi ăn điểm tâm ở trên cỏ, trò chuyện về thiên nhiên, khỏi phải nói có bao nhiêu nhàn nhã. 

Khóe miệng các đệ tử trông coi đều co rút, lúc trước mới đuổi người ta đi, bây giờ lập tức đi gọi, báo ứng kiếp này tới cũng quá nhanh? Bọn họ đành phải khiêm nhường đi tìm Bạch Vũ, bảo nàng mau chóng đi gặp Cung Chủ.

Lông mày Bạch Vũ nâng lên, trong mắt tràn đầy vô tội: "Không phải nói không cho đi vào sao?"

Người tới cắn răng, cười nói: "Lúc trước là lúc trước, bây giờ có mệnh lệnh của Cung Chủ, đương nhiên có thể đi vào."

"À, vậy hai người bọn họ có thể đi vào không?" Bạch Vũ chỉa chỉa Nhạc Kỳ Nhân và Viêm Hạo Thiên. Chuyện ghi thù gì đó quả thật không có, tâm nhãn của nàng cũng không nhỏ như vậy, nhưng nàng cũng không thể đi vào, bỏ lại Nhạc Kỳ Nhân và Viêm Hạo Thiên vẫn phải chờ ở bên ngoài.

Vài vị sư huynh rất không vui muốn trách cứ Bạch Vũ: Cung Chủ chỉ truyền một mình ngươi, làm sao có thể dẫn theo những người khác?

Nhưng lời nói đến bên miệng, đúng lúc nhìn thấy nụ cười lành lạnh của Bạch Vũ, ý cười không đạt tới đáy mắt, không biết sao lại nuốt xuống lời trách cứ, có loại cảm giác nói ra sẽ có phiền phức.

Bạch Vũ là ai? Là người mới tiến vào Vô Trần Cung liền càn quét đỉnh Kinh Lôi, có Mạc Điện đứng sau, làm cho đỉnh Vô Danh quật khởi! Nếu bọn họ dám không đồng ý, dám chắc vị này thật sự sẽ không đi gặp Cung Chủ! Mặc kệ sau đó Cung Chủ sẽ tức giận với Bạch Vũ như thế nào, bây giờ gọi người không được thì tất cả lỗi đều là do bọn họ.

Bọn họ chỉ có thể dùng vẻ mặt tươi cười, qua loa đồng ý.

Lúc này, Bạch Vũ mới đứng dậy, ba người cùng đi vào đại sảnh Yến tửu.

Nhạc Kỳ Nhân và Viêm Hạo Thiên lặng lẽ đến bên cạnh Phụ vương của mình, Bạch Vũ đi tới giữa trung tâm đại điện: "Ra mắt Cung chủ, không biết Cung chủ gọi ta đến là có chuyện gì?"

"Nhiên Huyết, là ngươi làm sao?" Cung chủ Vô Trần Cung lạnh lùng hỏi, lão tức giận không nhẹ, khí thế trên người lạnh buốt, không thu lại chút nào, nặng nề, trực tiếp áp bức Bạch Vũ.

Uy áp đến từ Triệu Hoán Sư đỉnh giai, làm cho không khí đọng lại, trầm trọng  giống như núi lớn.

Mặt Bạch Vũ nhăn nhíu, dáng người thẳng tắp, lạnh nhạt nói: "Là ta làm, lúc trước ở trên Đại hội linh tửu, linh tửu ta làm ra chính là Nhiên Huyết, ba vị phán định cho ta trọn điểm."

"Ngươi chứng minh như thế nào?"

Bạch Vũ ngây ra, nháy mắt mấy cái: "Cái này còn phải chứng minh? Tửu trưởng lão và Bách Lý trưởng lão đều nhìn thấy."

"Không đủ, Bách Lý Vân Diễm nói nàng ta mới là người chế tác Nhiên Huyết, trừ phi ngươi có thể làm ra Nhiên Huyết, nếu không ta sẽ không tin ngươi." Cung chủ Vô Trần Cung lạnh lùng nói, bây giờ lão thầm nghĩ, mắt thấy mới là thật.

Bạch Vũ kinh ngạc liếc nhìn Bách Lý Vân Diễm, ngươi đang làm trò cười sao? Chuyện như vậy cũng muốn mạo danh thế thân? Trừ phi ngươi có thể làm ra Nhiên Huyết chân chính, bằng không ngươi giấu giếm trôi qua được mới có quỷ!

Bách Lý Vân Diễm bị ánh mắt của Bạch Vũ nhìn mình như đứa ngốc, trong lòng nàng ta tuôn ra lửa, vì sao Nhiên Huyết vẫn là của Bạch Vũ? Vì sao nàng ta không làm được? Nàng ta không cam lòng!

Không biết Bạch Vũ đã lấy ra một vò rượu từ nơi nào, đưa lên: "Đây là lúc mời ta làm một ly chuyển cho Cung chủ đánh giá, ta làm thừa ra, có lẽ còn năm, sáu ly, Cung chủ có thể cầm đi cho mọi người nếm thử."

Lúc ấy, Dược Thiện Đường cung cấp dược liệu phong phú, khiến cho nàng làm thêm được vài ly. Nàng đã để lại hai ly cho mình, còn lại vốn là tính cho Nhạc Kỳ Nhân và Sa Hoằng, bây giờ chỉ có thể hiến dâng ra ngoài trước.

Cung chủ Vô Trần Cung nhận được linh tửu, tự mình uống trước một ly, cuối cùng, vẻ mặt  tức giận cũng tiêu tan, lộ ra nụ cười vui sướng: "Không sai, đây mới là Nhiên Huyết chân chính. Mau rót một ly cho các vị Quốc Quân."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi