ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O     

Sau khi Viêm Hạo Thiên nghe nói liền đập nát phòng ở: "Còn là Vương Hậu duy nhất, vậy nương ta để ở đâu? Không phải đầu óc Tây Trần Quận Vương bị co rút, là bị nước vào mới đúng?"

Bạch Vũ trầm tĩnh ngồi ở một bên: "Tây Trần Quận Vương đúng là thật sự có lòng tin vào người Viêm Võ Đế Quốc các ngươi, hắn ta không sợ sau khi giúp đỡ xong, sẽ không nhận được cái gì hết?"

"Lúc này, hắn cố ý để lộ chuyện này ra ngoài, toàn bộ Vân Vũ Thần Châu cũng biết, đến lúc đó căn bản bọn ta không thể đổi ý." Sát khí của Viêm Hạo Thiên không cần phóng ra bên ngoài, một bộ bây giờ tâm tình của bản Thái Tử không tốt, vẻ mặt cút ra xa một chút cho ta.

"Nếu...... Tả Khưu Lan không thể trở thành thủ tịch đại đệ tử thì sao?" Bạch Vũ lạnh nhạt hỏi.

Viêm Hạo Thiên lặng đi một chút, không nói gì trừng mắt: "Không làm được, đương nhiên hứa hẹn liên hôn sẽ mất hiệu quả, nhưng Phụ vương ta, nói thế nào cũng là Vua của Viêm Võ Đế Quốc, ngươi cảm thấy ông ấy sẽ không cần lợi ích của Viêm Võ Đế Quốc?"

"Nhưng Trưởng công chúa Tây Trần trở thành mẹ kế của ngươi, đối với ngươi cũng không có lợi. Nghe nói lòng dạ nàng ta hẹp hòi, cường thế bá đạo, còn là một nữ nhân có ham muốn chiếm giữ rất mạnh. Nếu nàng ta liều chết níu lấy cha ngươi, sinh ra tân Hoàng Tử, lại tiếp tục nghĩ cách giết chết ngươi thì làm sao bây giờ?" Vẻ mặt Bạch Vũ một bộ ta vì tốt cho ngươi.

Khóe miệng Viêm Hạo Thiên co rút: "Ngươi nghe ngóng thật đúng là rõ ràng."

Nhạc Kỳ Nhân cắn bánh đậu xanh giơ tay: "Là ta giúp Vũ tỷ tỷ nghe ngóng, ngay cả ngực của nàng ta bao nhiêu ta cũng nghe ngóng được."

Viêm Hạo Thiên: "......"

Hắn tựa vào bên cửa sổ trầm mặc một lúc, tò mò hỏi Bạch Vũ: "Ngươi không muốn để cho Tả Khưu Lan trở thành thủ tịch đại đệ tử, vậy ngươi muốn giúp đỡ cho ai?"

"Còn chưa nghĩ ra, có lẽ Phụ vương ngươi sẽ có đề xuất?" Bạch Vũ nghiêng đầu, thản nhiên nói.

Viêm Hạo Thiên cười lạnh: "Ông ấy chỉ biết chọn Tả Khưu Lan. Ngươi có biết ông ấy nói với ta như thế nào không? Ông ấy nói ông ấy không muốn vương vị, muốn nhường ngôi cho ta, muốn dẫn sư phụ ngươi đi vân du tứ hải."

Ánh mắt Bạch Vũ sáng lên: "Đây là chuyện tốt!"

Nếu Viêm Võ Đế thật sự có thể dẫn sư phụ đi vân du tứ hải, sống ẩn cư, sư phụ sẽ rất vui vẻ. Dù sao sư phụ ở Cung đình ngây ngốc nửa đời người, thứ muốn có nhất chính là cuộc sống yên bình.

"Tốt cái rắm! Bây giờ, căn cơ của ta kém như vậy, nếu thật muốn kế thừa vương vị, chỉ có thể bị đám Vương thúc hoàng thất ăn. Ông ấy chỉ nói thế thôi!" Viêm Hạo Thiên phát điên hung bạo chửi tục, xoay người đi ra khỏi phòng: "Không được, ta phải đi tìm ông ấy, để cho ông ấy mau chóng xử lý chuyện liên hôn chết tiệt này, bằng không ta sẽ tự tay xử lý Trưởng công chúa kia!"

Nhạc Kỳ Nhân nhồi điểm tâm vào trong miệng, ngây ra nhìn Bạch Vũ: "Không phải hắn nói chúng ta không được vào chỗ ở của Quốc Quân sao? Hắn đi làm gì?"

Bạch Vũ nâng trán: "Hắn quên rồi."

"Hay là muội đi cùng hắn, miễn cho hắn đánh nhau với người khác." Nhạc Kỳ Nhân thu hồi điểm tâm, vui vẻ chạy theo.

Bạch Vũ nhìn lướt qua phòng ở bị đập nát, nhìn thấy Tả Viêm ở gần đó: "Làm phiền ngươi tìm người thu dọn phòng ở một chút."

Từ lúc Sa Hoằng phụ trách quản lý đỉnh Vô Danh, Tả Viêm đã nhậm chức quản gia, những chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi đều do hắn xử lý. Hắn cũng không ghét bỏ, an bài mọi chuyện gọn gàng, ngăn nắp.

Tả Viêm gật đầu: "Yên tâm, ta sẽ làm tốt. Sa Hoằng cũng đi theo Viêm Hạo Thiên đi, tránh cho hắn gặp chuyện không may."

"Ừ." Bạch Vũ cũng không cho là Viêm Hạo Thiên sẽ xảy ra chuyện gì, nhiều nhất chính là âm thầm gặp Viêm Võ Đế, để cho người ta vội trở về.

Nàng trở lại lầu các của mình, tĩnh tâm tu luyện.

Sau khi trở thành Triệu Hoán Sư trung giai, mức chứa đựng linh lực cao nhất trong linh mạch của nàng đã tăng đến 150 điểm, nhưng lúc trước, vì giúp Tiểu Bạch thăng cấp, tu luyện linh thuật, linh lực dùng hết chỉ còn lại chưa tới 20 điểm, căn bản không đủ dùng, hiện tại, nàng cần có chỗ trống để ngưng tụ linh lực. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi