ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

Tòng Nguyệt Cầm giống như nhìn thấy quỷ, thân thể bắt đầu cứng ngắc.

Ánh mắt Bạch Vũ không hề có một chút độ ấm, làm cho nàng ta có cảm giác mình thật giống như một hạt bụi bé nhỏ không đáng kể. Áp lực rất mạnh không thể chống cự đặt ở trên người nàng ta, điên cuồng bá chiếm, tàn sát bừa bãi, trên cao nhìn xuống, đó là uy áp của Triệu Hoán Sư đỉnh giai!

"Không, không có khả năng! Ngươi làm sao có thể là Triệu Hoán Sư đỉnh giai? Mới chỉ hai tháng mà thôi...... ngươi không có khả năng thắng ta, không có khả năng!" Tòng Nguyệt Cầm vừa sợ vừa giận, nâng tay đánh ra một đạo kiếm khí, Thiên Phong Ma Điểu từ trên người nàng ta lao tới, giống như một viên đạn nhằm về phía Bạch Vũ.

Ầm Ầm ——

Hai Triệu Hoán Thú tam giai quyết đấu kịch liệt ở trên không, hơi thở bạo ngược quanh quẩn ở trên không, hỏa diễm rơi xuống, sương khói tràn ngập.

Thiên Phong Ma Điểu không chống đỡ được bao lâu đã hao hết sức chịu đựng, Bạch Vũ lật tay đánh ra một chưởng Phách Thiên Liệt, đập vào ngực Tòng Nguyệt Cầm.

Thân thể Tòng Nguyệt Cầm không khống chế được bay ra ngoài, đâm vào làm đứt gãy vài cây gỗ, nện thật mạnh trên một mỏm núi đá rất lớn.

Mỏm núi đá bị nện trúng tạo thành vết nứt, cả người Tòng Nguyệt Cầm đều nện vào khiến tảng đá lõm xuống, vết máu đỏ tươi từ khóe miệng nàng ta chảy xuống.

Bạch Vũ đi từng bước một đến bên cạnh nàng ta, từ trên cao nhìn xuống.

Tòng Nguyệt Cầm chỉ cảm thấy cả người rét run, không thể động đậy nhìn Bạch Vũ: "Ngươi muốn làm gì? Ta là thủ tịch đệ tử Vô Trần Cung, Đại hội săn bắn không cho phép giết người, ngươi không thể đụng đến ta!"

"Phải không? Vậy ngươi gọi Bách Lý Uy tới làm gì? Chẳng lẽ chỉ là vì chơi trốn tìm với ta?" Bạch Vũ khinh thường cười lạnh: "Ngươi và ta cạnh tranh, muốn chèn ép ta, chuyện này rất bình thường. Nhưng ngươi ra tay giết ta, cũng đừng trách ta phản kích!"

Bạch Vũ lấy ra Tử Kim Cầu từ trên người Tòng Nguyệt Cầm, chuyển linh khí bên trong vào trong Tử Kim Cầu của mình, linh khí của nàng nháy mắt biến thành  3578 điểm.

Vèo ——

Đúng lúc này, âm thanh của một đạo ám khí cắt qua không khí vang lên. Bạch Vũ thối lui theo bản năng, phất trần màu trắng vẫy tới trước mắt nàng, nơi nàng vừa mới đứng có một dấu vết cháy đen.

Bạch Vũ nhìn nơi phất trần phát ra, sắc mặt Bách Lý trưởng lão xanh mét đứng ở cách đó không xa.

Tòng Nguyệt Cầm quá đỗi vui mừng, thiếu chút nữa không khóc lên: "Sư phụ, cứu con!"

Bách Lý trưởng lão căm tức trừng mắt nhìn nàng ta một cái: "Phế vật, bị đánh thành như vậy cũng còn có suy nghĩ để cho ta tới cứu ngươi!"

Bạch Vũ khẽ cười một tiếng, mắt phượng híp lại: "Bách Lý trưởng lão thật là một sư phụ tốt, đứng ở một nơi rất xa lại cố ý chạy tới cứu đồ đệ?"

"Láo xược! Tòng Nguyệt Cầm là sư tỷ đồng môn của ngươi, vậy mà ngươi muốn giết chết nó! Bản trưởng lão biết ngươi sẽ hạ sát thủ, mới tới ngăn cản. Hiện tại, xem ra, tâm địa ngươi ác độc, tâm ngoan thủ lạt, căn bản không xứng tiến vào Vô Trần Cung!" Bách Lý trưởng lão giận tím mặt, trong lòng giống như bị chặn một khối đá lớn, bực mình đến cực điểm.

Bà ta biết Bách Lý Uy đã tìm được Bạch Vũ, đã sớm bắt đầu đuổi giết. Nhưng qua hơn mười ngày đều không có tin tức, bà ta rất không yên tâm, tìm cớ rời đi ngọn núi, lặng lẽ chạy tới, kết quả nhìn thấy một đám tàn binh bại tướng.

Bạch Vũ cười nhạo một tiếng: "Sao ngươi không hỏi xem đồ đệ tốt của ngươi đã làm gì? Bách Lý Uy đến tìm ngươi, chẳng lẽ không phải là ngươi an bài sao?"

"Ta không biết ngươi đang nói cái gì." Bách Lý trưởng lão giả ngu.

"Làm bộ làm tịch, không phải ngươi muốn tìm cớ giết ta sao? Không bằng để cho các trưởng lão khác đến xem, rốt cuộc ngươi và đồ đệ của ngươi đã làm ra chuyện tốt gì!" ‘răng rắc’ một tiếng, Bạch Vũ bóp nát Tử Kim Cầu của Tòng Nguyệt Cầm.

Đồng tử trong mắt Bách Lý trưởng lão đột nhiên co rụt lại, khuôn mặt nhất thời dữ tợn: "Là ta làm thì thế nào? Giết ngươi sẽ không có ai biết. Rừng cây này quá sâu, chờ người tới cứu viện, chỉ có thể nhìn thấy thi thể của ngươi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi