ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O     

Khóe miệng của mọi người trực tiếp co rút, cô nương xinh đẹp như vậy Thánh Quân cũng không cần, đây là muốn kết hợp với tiết tấu sao?

Bạch Vũ lập tức ôm cầm, chạy nhanh như chớp. Dù sao vẫn có cảm giác đại thúc háo sắc kia không có ý tốt, vẫn là đi trước sẽ hay hơn, dù sao cũng đã gặp được Dạ Quân Mạc, dám chắc hắn sẽ đến tìm nàng, ừ...... hẳn là sẽ đến.

Bạch Vũ lo lắng suy nghĩ, một đôi bàn tay to ấm áp liền ôm eo nhỏ của nàng, một hơi thở nam tử quen thuộc mà hơi lạnh vây quanh nàng.

Bạch Vũ quay lại, ôm lấy thắt lưng rộng lớn của Dạ Quân Mạc, cánh môi không hề do dự dán lên môi mỏng lạnh như băng của hắn.

Trong lòng Dạ Quân Mạc khẽ động, lập tức chủ động, nụ hôn triền miên mà bá đạo.

Bạch Vũ gần như không thở nổi, tựa vào lồng ngực của hắn, u oán làm nũng: "Ta nhớ chàng."

"Ừ."

"Chàng nhớ ta không?"

"Ừ."

"Ừ là có ý gì?" Bạch Vũ mất hứng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên trừng hắn.

Khóe miệng Dạ Quân Mạc gợi lên một nụ cười không dễ dàng phát hiện, kéo tay Bạch Vũ: "Đi, nơi này không an toàn, đến tẩm cung của ta."

"Được." Bạch Vũ nhu thuận giống như một con mèo nhỏ, vô cùng dính người đi theo phía sau hắn.

Còn chưa đi được vài bước, vừa xoay người liền đụng phải đại thúc háo sắc mắt híp kia.

"Ta nói vì sao Thánh Quân lại rời bữa tiệc nửa đường, thì ra là nhớ nhung mỹ nhân rồi. Thánh Quân cũng nhanh nóng nảy quá đi, ngay cả đợi đến lúc kết thúc Tửu Yến cũng không đợi được?" Đại thúc râu ria xồm xoàng híp mắt, cười vô cùng suồng sã, trên mặt tràn đầy cuồng vọng vênh mặt hất hàm sai khiến.

Dạ Quân Mạc lạnh lùng: "Thì ra là Linh Vương, bổn quân làm cái gì, không cần ngươi phải quan tâm."

"Ha ha ha ——" Linh Vương cười to, mắt híp háo sắc bỗng nhiên phun ra sát ý lãnh khốc: "Vốn ta cũng không muốn quan tâm, nhưng có người nói cho ta biết, bộ dạng của nha đầu phía sau ngươi rất giống với Bạch Vũ của Sáng Thế Thần Điện."

"Bạch Vũ? Bạch Vũ là người có thể tùy tiện nhìn thấy sao? Mặc kệ là ai nói cho ngươi, chỉ sợ là đang lừa ngươi." Đáy mắt Dạ Quân Mạc hiện lên mũi nhọn, ánh mắt luôn tràn ngập lạnh như băng càng lạnh hơn, đáy mắt giống như kết tụ thành một tầng băng tuyết.

"Có phải gạt ta hay không, thử một chút chẳng phải sẽ biết sao, Thánh Quân vẫn nên giao người ra đây đi." Linh Vương cười lạnh, khi nói chuyện không có nửa phần tôn kính.

Hơi thở trên thân Dạ Quân Mạc đột nhiên sắc bén như đao: "Nếu ta không giao thì sao?"

"Không giao?" Linh Vương âm nghiêm mặt uy hiếp: "Ngươi chỉ là một tiểu tử đầu tóc ngắn vừa mới lên vương vị, tốt nhất thành thành thật thật nghe lời, chúng ta có thể làm cho ngươi trở thành Thánh Quân thì cũng có thể khiến cho ngươi ngã xuống được!"

Dạ Quân Mạc lạnh lùng nhếch môi, trong đôi mắt tà mị lạnh như băng là khinh thường.

Lúc này, bỗng nhiên Bạch Vũ cảm thấy cả người vô lực, cả người mềm nhũn tựa vào trên người Dạ Quân Mạc, buồn ngủ, chỉ nghe thấy Linh Vương cười to, mừng rỡ như điên.

"Ta đã sớm đốt Diệt Thần Hương ở đây, Ám Dạ Đế Quốc chúng ta nghiên cứu mấy đời mới chế tạo ra được độc dược chuyên môn nhằm vào huyết mạch của Sáng Thế Thần! Tuy rằng chỉ có thể kéo dài trong một thời gian ngắn, nhưng vậy là đủ rồi, cô nương này chính là Bạch Vũ!"

Bạch Vũ chỉ cảm thấy hai tay của Dạ Quân Mạc đang ôm nàng dùng sức nắm thật chặt, sau đó nàng liền ngủ, cái gì cũng không biết.

......

Trí nhớ sau đó, Bạch Vũ không nhớ ra, nhưng những trí nhớ này cũng đủ làm cho nàng nhớ tới nàng quấn quýt với Dạ Quân Mạc như thế nào.

Ở trên lầu các của đỉnh Vô Danh, Bạch Vũ gằn từng tiếng nói chút hồi ức nhớ được đến đây, Dạ Quân Mạc thản nhiên nghe, sắc mặt lạnh nhạt, khóe miệng lại chứa một nụ cười cực nhạt. 

"Về sau là chàng đã cứu ta sao?" Bạch Vũ làm tổ ở trong lồng ngực của hắn: "Dám chắc là chàng không giao ta cho lão sắc quỷ kia, đúng không?"

Ngón tay thon dài của Dạ Quân Mạc cọ lên gò má của nàng: "Muốn biết không? Theo ta đi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi