ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O     

Bạch Vũ bị Dạ Quân Mạc trực tiếp ôm ngang lên, trở lại phủ Vực Chủ ở Vực Thanh Vũ.

Bạch Vũ cảm giác được khí áp thấp quanh quẩn trên người Dạ Quân Mạc, cẩn thận nắm vạt áo của hắn nói: "Ta có thể tự mình đi."

"Nàng bị thương." Dạ Quân Mạc lạnh lùng trả lời một câu.

Cổ Bạch Vũ co rụt lại: "Chỗ bị thương là bả vai, không phải là chân, ta có thể tự mình đi..."

Nàng còn chưa nói hết, Dạ Quân Mạc đã quăng tới một ánh mắt như đao lạnh buốt.

Lập tức Bạch Vũ không dám nói tiếp nữa, cơn giận dữ quanh thân Dạ Quân Mạc giống như mây đen đầy trời ép cho người ta không thở nổi, trầm thấp lại đè nén, làm người ta không nắm bắt được.

Đến phủ Vực Chủ, Bạch Vũ cho là Dạ Quân Mạc sẽ tức giận ném nàng xuống, nhưng Dạ Quân Mạc lại nhẹ nhàng đặt nàng ở trên giường, chân mày thắt chặt nhìn chằm chằm bả vai bị máu tươi nhuộm đỏ của Bạch Vũ, nhẹ nhàng kéo y phục của nàng ra.

Đột nhiên Bạch Vũ cảm thấy nàng đã hiểu ra: "Không phải là vì ta bị thương mà chàng mới tức giận như vậy chứ?"

Đôi mắt thâm thúy của Dạ Quân Mạc nâng lên, nhìn nàng một cái: "Sau này đừng ngu ngốc đi cứu người."

"Nhưng nếu không cứu Tử Như, chúng ta sẽ thua. Không phải chàng để cho ta xuất chiến sao? Đương nhiên là phải thắng được."

Dạ Quân Mạc nhìn vết thương dữ tợn trên vai Bạch Vũ, tức giận nơi đáy mắt sâu hơn. Là hắn để cho Bạch Vũ đi, kết quả vì vậy mà Bạch Vũ bị thương, cho dù là bị thương không nặng, hắn cũng tự trách.

Không phải hắn nổi giận với Bạch Vũ, hắn đang tức giận chính mình. Hắn hao hết trăm cay nghìn đắng mới tìm được Bạch Vũ về, Bạch Vũ đời này kiên cường hơn so với Bạch Vũ ngây thơ, đơn thuần kia, càng biết phải bảo vệ mình, hắn lại càng đau lòng.

Hắn chỉ muốn bảo vệ nàng ở dưới vây cánh của mình thật tốt, không để cho nàng phải chịu một chút tổn thương nào nữa, không để cho nàng chịu đựng bất kỳ gió táp mưa sa, vì nàng mà tạo ra một thế giới an toàn, giống như bảo vệ một con Kim Ti Điểu (chim Hoàng Yến).

Đáng tiếc Bạch Vũ không phải là Kim Ti Điểu, nàng là chúa tể của thế giới này, là thần ở trên cao không thể leo tới, hắn không có tư cách vây nàng lại.

"Thua, ta sẽ có thể thắng lại, sau này đừng để cho mình bị thương." Dạ Quân Mạc nâng mặt của nàng, không nhịn được ôm nàng vào trong ngực.

Y phục của Bạch Vũ bị kéo ra trượt xuống từ trên bả vai, lộ ra cái lưng tuyết trắng. Nàng yên lặng nằm trong ngực Dạ Quân Mạc, cảm nhận được thương cảm nhàn nhạt tỏa ra từ trên người Dạ Quân Mạc, mơ hồ nói không rõ, giống như một cây kim đâm vào trong lòng, có chút đau, có chút khổ sở.

Nàng không biết tại sao đột nhiên Dạ Quân Mạc lại thương cảm như vậy, nhưng cái gì nàng cũng không hỏi, cứ như vậy lẳng lặng nằm ở trong ngực Dạ Quân Mạc.

Không biết qua bao lâu, Dạ Quân Mạc mới đứng dậy, sai người đưa nước và khăn lông sạch sẽ tới, giúp Bạch Vũ rửa sạch vết thương, thoa thuốc mỡ mát mẻ lên, đỡ nàng nằm xuống nghỉ ngơi.

Liên tiếp mấy ngày sau, Dạ Quân Mạc cũng canh giữ ở bên cạnh Bạch Vũ, giúp nàng dưỡng thương.

Thật ra thì vết thương của Bạch Vũ không nghiêm trọng lắm, nhưng Dạ Quân Mạc nguyện ý ở cùng nàng, nàng cũng vui vẻ quấn quýt lấy hắn.

Nhưng ngày nhàn nhã cũng không được lâu dài, ước chiến kết thúc chỉ mới ba ngày, đột nhiên Ám Ưng bẩm báo với Dạ Quân Mạc: "Tô Lăng Dung tới."

Dạ Quân Mạc đang kiểm tra vết thương của Bạch Vũ, cũng không ngẩng đầu lên, lạnh nhạt hỏi: "Nàng ta tới làm gì?"

"Nàng nghe nói Thánh Quân người đã đến Vực Thanh Vũ, muốn đến để nhìn thấy Thánh Quân, bẩm báo một chút về tình huống của Vực Thanh Linh."

"Nghe nói?" Nhất thời ánh mắt Dạ Quân Mạc lạnh mấy phần: "Nghe ai nói, ngươi sao?"

Khuôn mặt cứng nhắc của Ám Ưng cứng đờ, lập tức quỳ xuống: "Thuộc hạ lỡ lời, tiết lộ hành tung của Thánh Quân, xin Thánh Quân giáng tội."

"Nếu đã tới rồi, thì để cho nàng ta vào đi." Dạ Quân Mạc mặc quần áo tử tế cho Bạch Vũ, thờ ơ nói.

"Vâng." Ám Ưng lập tức lĩnh mệnh đi ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi