ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit:V.O

Rất nhanh, mười đệ tử hai vị Trưởng lão giúp Bạch Vũ chọn lựa đã đi tới trước mặt Bạch Vũ, trong đó có Đại đệ tử không cẩn thận bị nàng đánh ngất xỉu, hắn có họ kép là Công Tôn, tên chỉ có một chữ Ưởng.

Mặt mười người không có biểu cảm gì, nhưng ngay cả khinh thường và không kiên nhẫn nơi đáy mắt cũng lười phải che giấu.

"Không biết Vực Chủ muốn chúng ta giúp xem sổ sách gì? Nhanh chóng lấy tới đây đi, sau khi chúng ta xem xong còn phải trở về tu luyện." Công Tôn Ưởng ôn hoà thúc giục, một bộ lão tử bề bộn nhiều việc, không có thời gian lãng phí với ngươi.

"Ai nói ta tìm các ngươi tới xem sổ sách?" Bạch Vũ sâu kín nói.

Công Tôn Ưởng sửng sốt: "Không phải là xem sổ sách, vậy ngươi tìm chúng ta tới đây để làm cái gì?"

Bạch Vũ chỉ chỉ quyển trục ngổn ngang trong thính đường (phòng khách, phòng lớn, sảnh): "Ta muốn có ghi chép của kho hàng năm nay, phiền các ngươi giúp ta tìm kiếm."

"Ngươi kêu chúng ta tới, chính là để tìm đồ giúp ngươi?" Mấy người tức giận, bọn họ đều là đệ tử tinh anh của Vực Thanh Linh, đây là chuyện bọn họ nên làm sao?

"Đúng vậy, chuyện đơn giản như vậy, không phải là các ngươi không làm được chứ?" Bạch Vũ gặm quả táo, đôi mắt to vô tội vô cùng tin tưởng giao nhiệm vụ tìm kiếm cho bọn họ.

Công Tôn Ưởng tức giận vung tay áo, đi vào thính đường gần như không có chỗ đặt chân, những người khác cũng theo sau Tử Như đi vào cùng nhau tìm kiếm.

Tử Như không nhìn ra bọn họ có nghiêm túc tìm hay không, nhưng tìm một buổi sáng, bọn họ cũng không thu hoạch được gì.

"Nếu không tìm được, thì phạt không cho các ngươi ăn cơm, tiếp tục tìm đi." Bạch Vũ nhẹ nhàng nói một câu, tựa vào trên nhuyễn tháp tiếp tục xem một bản quyển trục, cũng không để ý tới bọn họ nữa.

Đám người Công Tôn Ưởng hai mặt nhìn nhau, trừng phạt không cho ăn cơm này thật sự không tính là trừng phạt, bọn họ đều là Triệu Hoán Sư, hấp thu linh khí cũng đủ để duy trì tính mạng của bọn họ, có ăn cơm hay không cũng không quan trọng.

Bọn họ không biết rõ ý của Bạch Vũ, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh tiếp tục tìm kiếm.

Thời gian thoáng một cái đã đến buổi tối, cái gì bọn họ cũng không tìm được, từng người một bực mình cáo từ với Bạch Vũ.

Bạch Vũ chỉ chỉ Tiểu Bạch nằm ở cửa: "Muốn đi cũng được, dùng Triệu Hoán Thú của các ngươi một chọi một đánh bại Tiểu Bạch của ta là có thể đi, nếu không cứ ở lại tiếp tục tìm kiếm."

Công Tôn Ưởng đi ra ngoài trước, rất nhanh, bên ngoài liền vang lên từng trận tiếng vang kinh thiên động địa, cả Phủ Vực Chủ cũng nghe được rõ ràng, thỉnh thoảng, mặt đất dưới chân còn chấn động mấy cái.

Sau đó Công Tôn Ưởng đầu đầy bụi đất đã trở lại, yên lặng không lên tiếng chui vào trong đống sách tiếp tục tìm kiếm.

Công Tôn Ưởng nằm mơ cũng không nghĩ tới giá trị thuộc tính của con Tiểu Bạch Hổ trông có vẻ tầm thường kia lại kinh khủng như thế, mấy lần đấu đầu hắn còn có thể miễn cưỡng liều mạng, sau đó một móng vuốt của con Tiểu Bạch Hổ kia đã chụp chết Triệu Hoán Thú của hắn!

Nghe nói Vực Chủ mới của bọn họ chỉ là một Triệu Hoán Sư, nhưng bây giờ, hắn tuyệt đối sẽ không dám xem thường thực lực này nữa.

Những người khác nhìn thấy Đại sư huynh của bọn họ cũng bại trận, trong lòng hoảng hốt, nhưng vẫn không từ bỏ ý định đi thử một chút, kết quả từng bước từng bước, tất cả đều kết thúc trong thất bại, bắt buộc phải ở lại.

Bạch Vũ lại ngông nghênh đi đến cách vách ngủ, ngủ một giấc thẳng đến khi mặt trời lên cao. Chờ đến lúc nàng trở lại, mắt mười đệ tử đã nổi lên một đôi vành đen, nếu thua, thì nhận phạt, điểm này bọn họ vẫn rất giữ chữ tín.

Công Tôn Ưởng đưa cho nàng hai bản ghi chép kho hàng gần đây, còn có hai người khác, mỗi người cũng tìm được một bản ghi chép.

Bạch Vũ lấy được đồ, không nói hai lời thưởng cho Công Tôn Ưởng hai bình Phương Tình, hai người khác cũng mỗi người một bình Phương Tình.

Ba người khiếp sợ, một bình Phương Tình ít nhất phải 100 tinh thể mới có thể mua được, hơn nữa còn không phải muốn mua là có thể mua. Bạch Vũ lại hào phóng tiện tay ban thưởng, chỉ vì bọn họ tìm được mấy bản quyển trục!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi