ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Vũ đỏ bừng, say khướt tiêu sái đến bên giường, ngưỡng mặt lên liền gục xuống, lập tức vùi đầu vào ngủ. Đợi đến lúc nàng tỉnh lại đã là hoàng hôn.

Ta cư nhiên lại uống rượu, ngủ suốt một buổi chiều? A! Ta đã bỏ lỡ giờ cơm trưa! Bạch Vũ đứng lên, ủy khuất sờ sờ cái bụng lép xẹp.

Kỳ thật nàng cũng không thấy đói bụng, bởi vì dược hiệu của Linh tửu, linh mạch của nàng tràn ngập linh khí, cả người ấm áp vui vẻ. Mười giọt linh lực đọng lại bên trong linh mạch nàng, sáng bóng trong suốt, đặc biệt xinh đẹp.

Dược hiệu của Phi Hồng Chi Nguyệt vốn có thể ngưng kết thêm một ít linh lực nữa, đáng tiếc linh mạch của nàng còn quá nhỏ yếu, nhiều nhất cũng chỉ có thể chứa đựng 10 giọt linh lực, linh khí dư thừa đều tiêu tán thật lãng phí.

Cũng may 10 giọt linh lực như vậy cũng đã đủ rồi, tu luyện Bạo Liệt Lưu Hỏa tầng thứ nhất vừa lúc cần 10 giọt linh lực.

Đem linh lực trong linh mạch toàn bộ tiêu hao, cũng không quản nửa đêm sẽ có người bị giật mình tranh cãi ầm ĩ, hướng đến sa mạc lớn bên ngoài tường thành phun ra một ngụm Bạo Liệt Lưu Hỏa.

Hỏa cầu thật lớn nện ở trên cồn cát xa xa, Bạo Liệt mở ra, phát ra một tiếng nổ vang như sấm sét, nháy mắt đem cồn cát san bằng.

Bạch Vũ lập tức cảm thấy trong cơ thể thiếu đi một ít linh khí.

Sau khi Triệu hoán thú được Triệu hoán đến, hoàn toàn ỷ lại vào sự tồn tại của chủ nhân, sử dụng linh lực tiêu hao cũng chính là linh khí của chủ nhân. Nếu chủ nhân linh khí quá ít, phỏng chừng cũng không đủ dùng vài lần.

Xem ra về sau trên người phải mang theo một ít linh quả bổ sung linh khí, Bạch Vũ âm thầm nghĩ. Bên ngoài đã nháo đến ngất trời, tất cả thị vệ thủ thành đều kinh hoảng chạy đến, nghĩ rằng có mãnh thú đột kích.

Bạch Vũ trừng mắt liếc nhìn tiểu Thanh đang dào dạt đắc ý một cái: “Đều là do ngươi gây ra họa, trở về nghỉ ngơi một lát, sau khi hừng đông chúng ta phải đến trường thi đấu.”

Hôm nay hừng đông rất sớm, trong Bình Thạch thành, trường thi đấu sớm đã biển người tấp nập, so với dĩ vãng còn náo nhiệt hơn. Cơ hồ tất cả Triệu hoán sư trong thành đều tới trường thi đấu xem tỷ thí, bởi vì hôm nay sẽ có người đạt được 20 trận thắng liên tiếp!

Vị Triệu hoán sĩ lợi hại kia đã thắng liên tiếp 17 trận, hôm nay hắn sẽ tiến hành 3 trận tỷ thí cuối cùng.

Bạch Vũ chen vào trường thi đấu, tìm một vị trí không tồi, quan sát người thắng liên tiếp đang đứng giữa sân kia. Hắn tư thế ôn hòa nhã nhặn, trên mặt thủy chung lộ vẻ tươi cười, tràn ngập tự tin, nhưng nhìn qua lại có chút giả dối.

”Kế tiếp, xin mời Khuê Đạt đã thắng liên tiếp 17 trận của chúng ta, hôm nay hắn có tiếp tục thắng được nữa hay không, hoàn thành liến tiếp 20 trận đấu vĩ đại hay không?” Người điều khiển chương trình của trường thi đấu khí thế mười phần giới thiệu Khuê Đạt.

”Khuê Đạt! Khuê Đạt! Khuê Đạt!.....” Giữa sân thi đấu nháy mắt nhấc lên một trận hoan hô như hải triều, mọi người hô to tên Khuê Đạt, hắn mấy ngày nay thắng liên tiếp làm cho hắn có được tên tuổi tương xứng.

Khuê Đạt cười hướng mọi người phất tay, một bộ tư thái người thắng cuộc, giống như chiến thắng đã được định rồi.

”Vậy hãy nhìn xem Thiết Hàm dũng sĩ của chúng ta có thể đánh bại hắn hay không!”

Người điều khiển chương trình cao giọng áp chế tiếng hoan hô, chỉ về hướng thông đạo khiêu chiến.

Trong thông đạo đi ra một bóng dáng cực kỳ cao lớn, tráng hán cao hơn hai thước, làn da ngăm đem xuất hiện trước mắt mọi người.

Mỗi bước đi của hắn giống như khiến cho lôi đài rung lên, trên lưng hắn còn có một thiết chùy thật lớn, xem chừng sức nặng kia, chỉ một búa cũng đủ để đem đầu người nện nát bét.

Hai người ở giữa giằng co, Thiết Hàm từ trên cao nhìn xuống Khuê Đạt, cảm giác giống như đại nhân nhìn tiểu hài tử.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi