ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

Dạ Quân Mạc trở lại tẩm điện, ôm Bạch Vũ đang ngủ say, lặng im không nói lời nào.

Hắn muốn để cho Bạch Vũ làm đội trưởng, hắn muốn để cho Bạch Vũ trở về không gian Thần Sáng Thế nhìn xem, đó là không gian thuộc về chính nàng.

Mỗi lần Thần Vực mở ra thì chỉ có 80 người được vào, đại khái Ám Dạ Đế Quốc có thể có hơn 30 người đi vào, so với đánh một mình, đương nhiên một nhóm càng dễ lấy được thắng lợi hơn.

Thần Vực ngầm đồng ý nhân số một đội ngũ tối đa là năm người, có nhiều hơn thì giữa đường cũng sẽ bị cưỡng ép chia rẽ, thắng lợi cuối cùng coi như là dựa trên đội ngũ.

Đội ngũ đạt được thắng lợi cuối cùng chẳng những có thể nhận được khen thưởng, còn có thể tiếp xúc được trung tâm không gian.

Chắc chắn Bạch Vũ rất muốn quay về không gian một lần, lại nối liền với không gian một lần nữa, trong không gian có hồi ức nàng muốn, có những thứ cần cho việc thăng cấp của nàng, nàng chắc chắn phải quay về một lần. Có một đội ngũ có thực lực mạnh mẽ chống đỡ ở phía sau, nàng sẽ hành động tương đối dễ dàng.

Nhưng hắn không biết Bạch Vũ sẽ còn ngủ say bao lâu, sau khi tỉnh lại phải cần bao lâu để khôi phục, có thể đúng lúc vượt qua lần mở ra này không. 

Hắn có linh cảm, Thần Vực mở ra trước thời hạn chính là vì nghênh đón Bạch Vũ trở về.

"Ưm..." Dường như Bạch Vũ bị Dạ Quân Mạc ôm chặt đến không thoải mái, ưm một tiếng.

Dạ Quân Mạc vội vàng buông tay ra, cúi đầu, liền thấy Bạch Vũ mở hai đôi mắt trong suốt ra.

"Tiểu Vũ!" Giọng nói của Dạ Quân Mạc có chút khàn khàn, đôi mắt tối đen giống như có sao băng hiện lên, xẹt qua ánh sáng kích động. Diendanlequydon – V.O

Bạch Vũ mơ màng hơn nửa ngày mới nhớ tới lúc trước đã xảy ra chuyện gì, không cần phải nói, chắc chắn sau khi hôn mê là Dạ Quân Mạc cứu nàng.

Nàng nâng tay lên nhấc khuôn mặt gầy yếu của Dạ Quân Mạc: "Chàng gầy..."

Dạ Quân Mạc cầm tay Bạch Vũ: " Không sao, nàng tỉnh lại là tốt rồi. Đói không? Ta đi lấy thức ăn cho nàng, nàng muốn ăn gì..."

Hắn còn chưa nói xong, Bạch Vũ đã ôm cổ của hắn, hôn lên môi hắn.

Màu sắc trong mắt Dạ Quân Mạc trầm xuống, đáp lại Bạch Vũ, chủ động đoạt lấy dịu dàng và nhung nhớ của nàng.

Bạch Vũ thở phì phò, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên chôn trong lồng ngực hắn, nắm chặt bàn tay ấm áp của hắn: "Ta nhớ nhẫn của chúng ta là một đôi, Bách Vũ Thiên Dạ, nhưng từ trước đến giờ ta chưa từng thấy chàng đeo Thiên Dạ. Thiên Dạ ở đâu rồi?"

Dạ Quân Mạc mỉm cười: "Nàng nhớ ra rồi? Vậy hẳn là nàng nhớ rõ ta đã đưa Thiên Dạ cho nàng giữ, không phải ta nên hỏi nàng Thiên Dạ đang ở đâu sao?"

Bạch Vũ rơi lệ đầy mặt, quả thật là nên hỏi ta, nhưng ta thật sự không nhớ gì cả, hẳn là không làm mất rồi chứ?

"Đừng lo, nếu là một đôi, cuối cùng cũng sẽ trở về." Dạ Quân Mạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xoắn xuýt của Bạch Vũ, mỉm cười hôn lên đầu lông mày của nàng.

Vì thế, Bạch Vũ hết buồn, không xoắn xuýt nữa, xoa xoa bụng: "Hình như thật sự hơi đói, có gì ăn?"

"Cái gì cũng có, nàng thích điểm tâm, các loại thức ăn mặn, thức ăn chay, nước canh,... nàng nói đi, ta lập tức đi làm."

"Chàng tự mình làm cho ta ăn sao?" Mắt Bạch Vũ lấp lánh.

"..." Ta không biết nấu ăn.

Bạch Vũ cũng đã nhìn ra, lập tức sửa lời: "Ta nói đùa, bưng hai chén canh Ngân Nhĩ (canh nấm tuyết) đến trước đi, sau đó lại thêm mấy đĩa điểm tâm, ta muốn ăn một bữa no nê."

Dạ Quân Mạc nhìn bộ dạng cười tít mắt của Bạch Vũ, bỗng nhiên hắn có phần tiếc nuối vì không biết nấu ăn.

Sau khi Bạch Vũ đã tỉnh lại, cuối cùng khí áp trên người Dạ Quân Mạc cũng biến mất, cả Vực Thanh Vũ đều thoải mái hơn rất nhiều.

Cuối cùng, Ám Lân và Ám Ưng cũng dọn dẹp xong thế lực của Sáng Thế Thần Điện trên Đại lục Thanh Mộc, tuy chỉ là mặt ngoài, nhưng ít ra bên ngoài, Đại lục Thanh Mộc đã là địa bàn của Ám Dạ Đế Quốc rồi.

Sau khi bọn họ nghe thấy tin tức Dạ Vương đưa đến, lập tức bắt đầu triệu tập Linh Chủ trên Đại lục Thanh Mộc đến tập hợp ở Vực Thanh Vũ, chuẩn bị tham gia trận chiến Thần Vực.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi