ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

Thủy Qua mở to đôi mắt to ngập nước, vẻ mặt hưng phấn nhìn Bạch Vũ: "Ta có thể ăn bọn họ không?"

Bạch Vũ che mặt, bộ dạng của ngươi - một bé gái mập mạp nói muốn ăn thịt người lại hưng phấn như vậy, thật sự cực kỳ không hài hòa, ngươi có biết không?

Thủy Qua không đợi Bạch Vũ trả lời liền bổ nhào qua, mặt đối mặt người chết, 12 con mãnh thú, hai con mãnh thú đối phó vô cùng thoải mái, hoàn toàn chính là một bên giết chóc.

Bạch Vũ cảm thấy nàng không cần lo lắng, nhưng nàng đã quên cơ quan trong Tháp Thiên Ky trùng iệp, không biết lúc nào sẽ đột ngột xuất hiện, đặc biệt bên ngoài còn có một Thượng Quan Vân Trần đang khống chế.

Phía trước có một đoàn lửa nóng, sau đó đột nhiên dưới chân Bạch Vũ không còn, cả người đột ngột rơi xuống, rơi vào trong một cái động sâu không đáy.

Mọi thứ tới quá nhanh, Bạch Vũ hoàn toàn không kịp suy nghĩ nữa, liền cảm thấy thân thể cứ rơi, trước mắt tối đen, không bao lâu liền ngã thật mạnh trên mặt đất cứng rắn, hai cái đùi và cả thắt lưng đều cực kỳ đau.

Nếu bây giờ nàng không phải đã là Linh Chủ, thân thể có đủ linh khí bảo vệ, rơi xuống khoảng cách cao như vậy, chắc chắn sẽ ngã gãy chân.

Nàng mò mẫm ngồi xuống, xoa xoa eo nhỏ bị ngã đau, tay đốt lên một ngọn lửa, chiếu sáng chung quanh.

Ánh lửa đỏ sậm lại giống như bị hấp thu, chỉ có thể chiếu sáng khoảng cách vài bước chung quanh, Bạch Vũ chỉ nhìn thấy mặt đất cứng rắn bóng loáng, trừ cái đó ra thì cái gì cũng không nhìn thấy.

Nàng đứng lên, mạnh dạn đi về phía trước, nhưng nơi này thật giống như là một vùng không gian không giới hạn, ngoại trừ mặt đất, cái gì cũng không có, diện tích bao la giống như không có đầu cùng, nàng đi rất lâu cũng không đi đến đầu được.

Nàng lại thử đi hướng khác, kết quả vẫn như cũ là cái gì cũng không có, cả vùng không gian chỉ có tối đen, càng đừng nói gì là lối ra.

Bạch Vũ cảm thấy lạnh một nửa, không nghĩ tới trong Tháp Thiên Ky còn có một cái cơ quan không gian như vậy, những cơ quan trước đó cực kỳ bình thường, cơ quan loại này giống như ném người vào một vùng biến cả vắng vẻ khiến lòng người sợ hãi lại không có chỗ để trút ra, quả thực chính là trò trẻ con.

Loại cơ quan cái gì cũng không có như thế này mới chính là khủng bố nhất, diendanlequydon – V.O, vĩnh viễn không tìm thấy lối ra, nếu ở lại ở bên trong một, hai ngày thì vẫn được, còn ở lại lâu không phải điên thì cũng đã chết!

Không tìm thấy bất kỳ vật gì, Bạch Vũ chỉ có thể tìm lối ra từ mặt đất dưới chân, nàng gõ gõ mặt đất bóng loáng, đặc ruột.

Lại lấy dao găm Ngọc Kim Cương ra cạo một cái, trên mặt đất bị cạo ra một vết thật sâu, nhưng không đợi nàng cạo đường thứ hai, dấu vết liền biến mất, giống như miệng vết thương khép lại thần tốc.

Bạch Vũ tức giận muốn mắng "mẹ...", lại gọi Tiểu Bạch ra thử một lần, kết quả cũng giống nhau, cho dù tốc độ của bọn họ gấp bao nhiêu lần, cũng đều thua tốc độ khép lại.

Ngay lúc Bạch Vũ có chút nản lòng, chợt nghe một tiếng vang nhỏ, đó là tiếng động cơ quan bị chạm vào.

Sau khi nàng rơi vào đây, ngoại trừ tiếng động của chính nàng ra thì đều không nghe thấy tiếng động gì khác, cho nên tiếng động có nhỏ hơn nữa thì nàng vẫn nghe được rõ ràng, nàng vội vàng khảy một đường lửa ngút trời, chiếu sáng bốn phía.

Chung quanh vẫn trống rỗng như cũ, tiếng động gì cũng không có.

Nàng nhìn chung quanh một lúc lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện... nóc sắp rơi xuống rồi.

Cả vùng không gian có đất, còn có cái nóc, chỉ là nóc này có vẻ như đang ép xuống với tốc độ ốc sên bò!

Bạch Vũ muốn khóc, nóc này cũng không cách nàng quá xa, cho dù là ốc sên bò, không cần đến mấy ngày cũng có thể nện xuống đè nàng dẹp lép, còn đè ép từng chút từng chút, thực sự quá khủng bố đúng không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi