ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

Ám Lân cắn răng: "Làm hộ pháp của ngươi cũng đã cực kỳ mệt mỏi rồi. Ngươi lại còn để cho ta làm Linh Vương, đi giúp ngươi tranh quyền từ trong tay tứ vương, ngươi không thể tìm người khác hả?"

"Tìm ai? Ám Ưng, Ám Lang hay là Ám Hồ?"

"..." Ám Hồ ẩn nấp trong chỗ tối, hiện thân không tốt. Ám Lang suốt ngày nghĩ đánh nhau, để cho hắn đi làm Linh Vương, hắn không có đầu óc đó. Về phần Ám Ưng, hắn là lão đại ca trong bốn người bọn họ, ổn trọng lại cứng nhắc, không có tâm cơ gì, để cho hắn đi đấu với đám lão hồ ly kia, đại khái chưa tới hai ngày cũng sẽ bị người lừa còn giúp người đếm bạc.

Quả nhiên vẫn chỉ có chính mình thích hợp nhất.

Ám Lân rơi lệ đầy mặt: "Người ngươi có thể sử dụng cũng quá ít."

"Không ít, có một hai người thích hợp là đủ rồi." Dạ Quân Mạc thản nhiên nhìn hắn: "Ngươi cũng không cần phí tâm tư gì đi chèn ép bọn họ, bọn họ chỉ muốn chính mình vơ vét nhiều ích lợi một chút, chuyện khác hẳn bọn họ sẽ không làm. Ngươi xem rồi chọn là được."

"Rõ rồi." Ám Lân rất không cung kính trừng mắt.

Xử lý xong sự vụ của Ám Dạ Đế Quốc, toàn thân Dạ Quân Mạc thoải mái đi tìm Bạch Vũ.

Tật xấu thích ngủ của Bạch Vũ càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng nàng cũng không đến mức ngủ lâu không dậy.

Lúc Dạ Quân Mạc đi, nàng vừa vặn tỉnh lại, tò mò đi dạo khắp nơi trong tẩm cung.

"Đang tìm cái gì?" Dạ Quân Mạc hỏi.

"Hồ tắm lớn kia. Ta nhớ vạn năm trước lúc ta tới nơi này của chàng, chàng bị thương nên ngâm mình ở bên trong." Bạch Vũ rất nhớ cái hồ tắm lớn kia, bên trong linh khí nồng đậm, sương khói lượn lờ, bây giờ nàng cũng rất muốn vào tắm một cái.

"Chính ở chỗ này, chỉ là trùng tu một chút." Dạ Quân Mạc dẫn nàng đi tới trước một lầu các lịch sự tao nhã ở Thiên điện.

Thật ra là hắn lén lút xây cái hồ tắm này, trước kia không muốn để cho Dạ Vương phát hiện, xây lầu các vô cùng đơn sơ. Về sau, hắn xây lầu các lại, còn mở rộng hồ tắm.

Bạch Vũ đi vào lại cảm thấy cực kỳ thoải mái, không nói hai lời, diendanlequydon – V.O, nhảy vào trong nước giống như một Mỹ Nhân Ngư.

Năm tên tiểu tử kia của nàng đều cần linh lực để thăng cấp linh thuật, hiệu suất hấp thu linh khí trong hồ tắm này gấp đôi bình thường, cao hơn linh tửu, nàng muốn nhanh chóng hấp thụ nhiều một chút.

Bạch Vũ bơi lội vui vẻ ở trong hồ, Dạ Quân Mạc ở bên cạnh xem đến tâm ngứa, dứt khoát cũng xuống hồ.

Bạch Vũ nhìn dáng người hoàn mỹ của hắn, đỏ mặt trốn ra phía sau: "Sao chàng cũng xuống?"

"Ta muốn chữa thương." Dạ Quân Mạc nghiêm túc nói.

Cũng đúng..., cái này ao vốn là dùng để chữa thương, Dạ Quân Mạc nên ngâm nhiều.

Bạch Vũ không nhận ra ý cười xấu xa ở đáy mắt của người nào đó chút nào, trở tay lấy tinh thể cực phẩm trong nhẫn Bách Vũ ra, nhất thời một dòng linh khí mênh mông cuồn cuộn nổi lên, đầy trong hồ, hòa tan ở trong nước phảng phất giống như muốn ngưng tụ thành thực chất.

Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc đều lập tức cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái, không hổ là tinh thể cực phẩm. Linh khí khổng lồ này vẫn chỉ lan ra chút đỉnh mà thôi, mà chút đỉnh này lại ngang với hơn mấy trăm viên tinh thể bình thường.

Linh mạch Dạ Quân Mạc và Bạch Vũ lập tức phấn chấn, bắt đầu điên cuồng hấp thu, hai người thiên phú kinh người, đối mặt với linh khí khổng lồ như vậy, tự nhiên thân thể sẽ không kiềm được mà phản ứng.

Bạch Vũ ngâm trong nước hồ, cảm thấy cực kỳ thoải mái, rất nhanh nhập vào trong tu luyện cấp bậc.

Dạ Quân Mạc tựa vào bên cạnh nàng, dịu dàng ôm lấy nàng, giống ôm một con mèo con mềm mại cỡ bàn tay, cũng cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Bạch Vũ quay đầu, chớp chớp mắt với hắn: "Không phải chàng muốn dưỡng thương sao? Tập trung chú ý đi!"

"Ta cảm thấy như vậy càng có thể tập trung chú ý." Dạ Quân Mạc đúng lý hợp tình nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi