ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

"Sao chàng biết? Chàng rất quen thuộc ông ta?" Bạch Vũ tò mò hỏi.

Dạ Quân Mạc cười nhạt một tiếng: "Ta chỉ tương đối quen thuộc Thượng Quan Vân Trần, cho dù hắn ta muốn xuống tay với các Trưởng lão, cũng sẽ không thể làm vang dội như vậy."

Đấu với Thượng Quan Vân Trần hơn một vạn năm, làm đối thủ cũng xem như hiểu rõ. Nói thật, hắn cũng không đặt Thượng Quan Vân Trần vào mắt, nếu không phải thế lực sau lưng Thượng Quan Vân Trần quá lớn, chỉ bằng chính hắn ta, Dạ Quân Mạc đã sớm tiêu diệt.

"Có lẽ ta nên lộ diện rồi..." Bạch Vũ xuất hiện, dù sao cũng không đủ chứng minh nghi ngờ và chỉ trích của các Trưởng lão, đệ tử đi theo bọn họ cũng không nhiều, còn kém rất nhiều so với thế lực của bọn Thượng Quan Vân Trần, Bạch Vũ luôn luôn không xuất hiện, có lẽ bọn họ không chống đỡ được lâu lắm.

Chỉ là sau khi lộ diện, gặp bọn họ thì nên nói cái gì đây? Thuyết phục bọn họ hợp tác với Ám Dạ Đế Quốc? Bạch Vũ không nắm chắc, từ vạn năm trước nàng chỉ biết Trưởng lão Sáng Thế Thần Điện đều là một đám lão ngoan cố.

Cho nên lúc nhỏ Bạch Vũ không thật sự thích bọn họ, bởi vì bọn họ rất không thú vị, nhưng chính các Trưởng lão cứng nhắc này luôn luôn trung thành không thay lòng với nàng.

"Quả thật, là lúc đi gặp bọn họ." Dạ Quân Mạc cũng nghĩ như vậy. Một bên Thượng Quan Vân Trần đã trở mặt với bọn họ, giờ phút này Bạch Vũ xuất hiện vừa đúng thời cơ.

"Các ngươi cũng thật là vội, có phải trước khi đi nên thu hồi ám vệ Phượng Hoàng lại không?" Dạ tổ tiên hóa thành hình thái linh hồn từ trong con dấu chạy ra, buồn bực nhìn bọn họ.

Ám vệ Phượng Hoàng, mấy đời Vương Hậu và Thánh Quân của Ám Dạ Đế Quốc cầu mà không được đó, đến trong tay hai vị này, lại hoàn toàn không để ở trong lòng.

Bạch Vũ chợt nói: "Đúng nha, còn có ám vệ Phượng Hoàng, hôm nay chúng ta đi đi."

Dạ Quân Mạc nhìn thoáng qua ánh mắt hai bọc nhỏ sáng lấp lánh ở trong nôi, dieendaanleequuydoon – V.O, có chút luyến tiếc nói: "Mộ Bạch, Mộ Vũ làm sao bây giờ?"

Tuy rằng tìm bà vú chăm sóc bọn chúng, còn có Ám Lang luôn luôn chiếu cố, nhưng Dạ Quân Mạc vẫn lo lắng.

"Đương nhiên là cùng nhau mang đi." Dạ Quân Mạc luyến tiếc, Bạch Vũ càng luyến tiếc, bây giờ nàng hận không thể đi tới chỗ nào cũng mang bảo bảo theo bên cạnh. Đi thu hồi ám vệ Phượng Hoàng... hẳn không phải là chuyện gì nguy hiểm, mang theo cũng được.

Tổ tiên đứng bên cạnh nôi đùa với hai bọc nhỏ tức giận, xem thường nhìn bọn họ: "Các ngươi cho rằng ám vệ Phượng Hoàng dễ thu hồi như vậy? Địa điểm là ở chỗ sâu trong Vực sâu, mang hài tử theo, mệt các ngươi còn nghĩ ra."

Khóe miệng Bạch Vũ rụt rụt: "Chỗ sâu trong Vực sâu? Dạ Điện chủ, từ đầu ông đã không muốn cho người thu ám vệ Phượng Hoàng lại đúng không?" Nếu không đặt ở nơi nguy hiểm như vậy làm gì?

Mỗ lão tổ tông một bộ nghiêm trang: "Ám vệ Phượng Hoàng là thứ quan trọng như vậy, đương nhiên phải trải qua khảo nghiệm mới có thể nhận được, dễ dàng để cho các ngươi lấy tới tay, các ngươi sẽ không quý trọng."

"Nếu đủ tốt, tự nhiên sẽ quý trọng." Dạ Quân Mạc ôn hoà đáp một câu.

"Xú tiểu tử! Ngươi đang cố ý tranh cãi với ta phải không?" Dạ tổ tiên trừng mắt.

Bởi vì Dạ tổ tiên nói mặc dù ám vệ Phượng Hoàng ở chỗ sâu trong Vực sâu, nhưng chỉ cách năm ngày đường, Bạch Vũ vẫn quyết định đi thu ám vệ Phượng Hoàng lại, tới chỗ đám Vu trưởng lão bên kia, kéo dài vài ngày không phải chuyện lớn.

Bạch Vũ cùng Dạ Quân Mạc lưu luyến không rời, ôm ẵm hai bọc nhỏ đáng yêu, dặn dò Ám Lang và Ám Lân vài câu, đã ra thành rồi.

Ám vệ Phượng Hoàng là lực lượng bí mật của Đế Quốc, Dạ Quân Mạc và Bạch Vũ cũng không dẫn ai theo, ra đế đô, một đường hướng về phía Bắc.

Có Dạ tổ tiên chỉ dẫn, nên không đến mức gặp phải linh khí di chuyển hỗn loạn, nhưng khó tránh khỏi gặp mãnh thú, dù sao thời gian dài, ban đầu có thể tránh đường của mãnh thú, lúc này cũng có mãnh thú lắc lư rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi