Edit: V.O
"Cút! Biết ta chết còn kích thích ta?" Tổ tiên oán hận.
Chín người xấu hổ, thật là quỷ! Có vẻ như sau khi tổ tiên biến thành quỷ, tính khí táo bạo rất nhiều.
Nhưng cho dù nói như thế nào, tổ tiên vẫn còn, cho dù là thành quỷ cũng vẫn còn, ông có thể dạy ra được một đám thị vệ Phượng Hoàng một lần nữa! Lần này lão Đại lại tính sai triệt để rồi. May mắn bọn họ chưa càn quấy cùng với Vệ Hỏa.
"Ơ, sao nha đầu Vệ Hỏa kia không tới? Đã xảy ra chuyện sao?" Dạ tổ tiên nhìn bọn họ, lập tức phát hiện không có Vệ Hỏa.
Chín người yên lặng không nói, không dám mở miệng.
Bạch Vũ thản nhiên nói: "Ta để Vệ Hỏa ở lại sơn trại, sau này sẽ do Vệ Mộc và Vệ Phong cầm đầu thị vệ Phượng Hoàng, đợi sau khi trở về cũng để cho hai người bọn họ tiếp nhận lực lượng mãnh thú của thuộc hạ Vệ Hỏa."
"Ừm..." Tổ tiên nghe xong, không nói thêm cái gì, đại khái trong lòng cũng hiểu rõ là chuyện gì đã xảy ra.
Quả thật có thể giữ vững thị vệ Phượng Hoàng nhiều năm như vậy thật không dễ dàng, hơn nữa nắm lực lượng khủng bố như vậy trong tay, có dị tâm cũng không kỳ lạ. Ông chỉ có chút tiếc cho Vệ Hỏa, chỉ là đã đưa thị vệ Phượng Hoàng cho Bạch Vũ, tất cả sẽ giao cho Bạch Vũ sắp xếp, ông sẽ không nhúng tay nữa.
Đám thị vệ Phượng Hoàng nghe được lời tổ tiên nói, hiểu rõ tổ tiên đã triệt để uỷ quyền, sau này chủ nhân của bọn họ chính là Bạch Vũ! Mà Vệ Hỏa cũng hoàn toàn không còn cơ hội rồi.
Trong lòng bọn họ không khỏi trầm xuống, rốt cuộc cũng theo lão Đại nhiều năm như vậy, đương nhiên là có tình cảm, không khỏi cảm thấy có chút tiếc cho nàng ta.
Vệ Mộc thở dài, dieendaanleequuydoon – V.O, đột nhiên nhớ tới hình như bọn họ đã quên gì đó.
Hắn ngẩng đầu, lại thấy Dạ Quân Mạc nhìn thoáng qua bọn họ, đột nhiên áp lực trầm trọng làm cho người ta thở không nổi dừng ở trên người bọn họ, làm cho bọn họ không nhịn được run lên.
Hơi thở thật cường đại!
Chắc chắn vị nam tử hắc y ôm Vương Hậu bọn họ này là Thánh Quân của Ám Dạ Đế Quốc bọn họ, nếu không còn có ai dám thân mật với Vương Hậu như thế trước mặt tổ tiên?
Thánh Quân ở đây, bọn họ lại quên hành lễ rồi!
"Tham kiến Thánh Quân." Chín người phục hồi tinh thần lại, vội vàng quỳ lạy.
Dạ Quân Mạc chỉ gật gật đầu, sau khi Bạch Vũ vào núi tổ tiên đã nói tình huống thật sự của thị vệ Phượng Hoàng cho hắn rồi. Lực lượng do hơn một ngàn mãnh thú tạo thành, dường như sắp có thể hủy diệt Ám Dạ Đế Quốc rồi.
Nhưng dường như Dạ Quân Mạc lại không để lực lượng cường đại như thế ở trong lòng, vô cùng yên tâm giao cho Bạch Vũ, cũng không có gì chỉ thị với bọn họ.
Vệ Phong và Vệ Mộc đối với địa vị của Vương Hậu Bạch Vũ này ở trong lòng bọn họ có chút kinh hãi, đợi đến sau khi trở về biết được thân phận của Bạch Vũ, bọn họ cũng càng không dậy nổi một chút dị tâm.
Người ta chẳng những là Vương Hậu Ám Dạ Đế Quốc, mà còn là công chúa Sáng Thế Thần Điện. Hai thế lực lớn nhất thiên hạ, nàng đã chiếm toàn bộ rồi. Đi theo chủ nhân như vậy coi như là hãnh diện.
Hơn nữa Vương Hậu cũng biết thuần thú, nếu bọn họ biểu hiện không tốt, tuyệt đối sẽ bị Vương Hậu đổi đi trước, sẽ giống như Vệ Hỏa.
Vì thế, đám thị vệ Phượng Hoàng vừa từ trong núi sâu ra còn có kiêu ngạo đã không kiêu ngạo nổi một chút nào, cần cù thành thật đi theo bên cạnh Bạch Vũ, ngay cả công việc của tùy tùng bình thường cũng cướp làm.
Bạch Vũ cũng tiếp nhận toàn bộ chuyện này. Vốn thị vệ Phượng Hoàng chính là thị vệ của Vương Hậu các thế hệ của Ám Dạ Đế Quốc, đương nhiên thu lại là phải dùng làm thị vệ, nếu không thu một đám tổ tông về cung phụng à?
Sau khi hoàn toàn thu phục được thị vệ Phượng Hoàng, Bạch Vũ đã bắt đầu chuẩn bị đi gặp các trưởng lão.
Chỉ là trước khi lộ diện, nàng vẫn nên để Âu Dương Diệp đi trước một chuyến.
Cách nhiều năm thế này, cũng không biết bây giờ các trưởng lão nghĩ như thế nào, tuy rằng bọn họ đoạn tuyệt với Thượng Quan gia, tỏ vẻ nguyện trung thành 12 vạn phần với Bạch Vũ, nhưng tình huống cụ thể thì sao?