ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Trốn bên trong áo tàng hình, Dạ Mộ Bạch và Dạ Mộ Vũ mở to mắt nhìn linh thuật bay lượn đầy trời. Bọn chúng đã tìm được một hang động ẩn nấp thoải mái tuyệt đối an toàn, không bị đánh trúng.

"Ca, Dạ Kiêu Hùng chạy rồi, là cố ý đúng không?" Mộ Vũ tò mò thì thầm.

"Không biết nữa, nhưng nếu thật sự hắn cố ý, thì quả là quá đáng lắm rồi." Vì tư thù mà không để ý tới sự sống chết của đồng đội, chẳng khác nào tự tay mình đẩy đồng đội vào chỗ chết, lòng dạ như thế là quá hung ác.

Mộ Vũ gật gù, oán hận nhìn cuộc chiến diễn ra hỗn loạn: "Nhìn kìa, Đoàn thúc thúc giống sắp chết rồi, làm sao bây giờ?"

Dạ Mộ Bạch: "Không cần lo lắng, lúc nãy Đoàn thúc thúc vừa nói với ta, Tề trưởng lão đích thân dẫn binh đến cứu viện. Có một Đại Đế đến ứng cứu, bảo đảm không có vấn đề gì.”

Vừa nói dứt lời, một luông khí như dòng lũ lớn quét ngang qua, Đông Quách Lâm bị đánh trọng thương, ba Tôn Chủ mất mạng tại chỗ.

Dạ Mộ Vũ: "... Muội cảm thấy có khả năng bọn họ không chờ được đến lúc Tề trưởng lão tới cứu rồi."

Đối phương cũng nhận ra khả năng sẽ có người tới cứu, tấn công càng thêm hung hãng, giống như là muốn lấy mạng đổi mạng. Cứ đà tiếp diễn như thế, đợi Tề trưởng lão từ trên tường thành bay xuống, xem ra bọn họ không chết hết, thì ước đoán cũng chết hết bảy tám phần.

Dạ Mộ Bạch: "Muội tìm cơ hội tạo kết giới không gian, ta tới thả khói độc."

"Khói độc! Được, huynh lấy khói độc ở đâu vậy?" Dạ Mộ Vũ con mắt toả sáng, bộ dạng hoàn toàn không bị khói độc dọa sợ.

Theo tuổi tác của bọn chúng càng ngày càng lớn, huyết mạch của Mộ Vũ nhất định cũng sở hữu năng lực bách độc bất xâm, chỉ là không ngờ ca ca của tiểu a đầu này lại nghịch phá động trời như vậy. Đối với các loại độc dược tiểu a đầu mặc dù không sử dụng nhưng lại rất yêu thích.

"Lần trước len lén trộm được khói độc này từ mẫu thân. Phụ thân không biết, muội đừng lỡ miệng lại nói ra." Dạ Mộ Bạch giọng nhỏ nhẹ căn dặn.

Mộ Vũ gật đầu, cười khoái chí: "Yên tâm, muội sẽ không nói lung tung đâu."

Tiểu a đầu kéo áo tàng hình trùm lên người, triệu hoán hồ ly Lung Linh hệ Kim ra, tiến về phía Đoàn Vô Huyết.

Đoàn Vô Huyết toàn thân đẫm máu, đã tổn thất hai trong số ba con triệu hoàn thú hệ Hỏa chỉ còn lại một con cuối cùng. Đột nhiên nhìn thấy Dạ Mộ Vũ đang ôm một con hồ ly xinh xắn chậm rãi bước tới, nhất thời sợ chết khiếp.

"Ai cho nhà ngươi tới đây!" Đoàn Vô Huyết nổi giận gầm lên một tiếng, máu me toàn thân làm cho cả thân hình hắn trông kinh khủng giống như địa ngục Tu La, hai Tôn Chủ đang chiến đấu kịch liệt cùng hắn đều bị hoảng hốt.

Dạ Mộ Vũ lại hoàn toàn không bị hắn dọa sợ, ngây ngô nháy nháy mắt mấy cái, "Đương nhiên là đến giúp Đoàn thúc thúc, nhìn thúc thúc giống người sắp chết."

Đỉnh đầu Đoàn Vô Huyết giống như có quạ đen bay quanh, không biết là vì lời nói thẳng thắn này của tiểu a đầu làm hắn mất mặt, hay việc để một đứa oắt con muốn tới cứu hắn làm bẽ mặt hắn.

Hai tên Tôn Chủ đối phương cười hả hê: "Đế Quốc Bóng Tối không còn ai nữa sao? Đến đứa nhóc mà cũng đưa ra chiến trường, còn trông cậy vào nó đến cứu mạng!"

Đoàn Vô Huyết trên mặt hừng hừng nóng lên, vừa định nói gì phản bác.

Dạ Mộ Vũ đã di chuyển, điểm ngón tay trắng nõn một cái, Linh Lung hồ ly hệ Kim trên người tỏa ra kim quang chói mắt, kết giới một nửa hình cầu giống vòm trời từ trên trời giáng xuống, hơn phân nửa nhân mã của đối phương bị nhốt bên trong kết giới.

Tiếp đến một con hắc long uy nghi bay lượn vào trong, biến thành khói tỏa lan mịt mù đen kịt trong kết giới.

Bọn người bị nhốt trong kết giới kinh hãi đến biến sắc: "Có độc, mau chạy ra."

Đám người Đoàn Vân Thiết không cẩn thận bị giam bên trong, lập tức ngưng thở, chạy thoát ra khỏi kết giới một cách rất dễ dàng, mọi người của Sáng Thế Thần Điện lại bị kết giới vững chắc ngăn trở.

"Chết tiệt! Kết giới này không bền chắc, nhanh đập bể nó!" Thủ lĩnh đối phương bị vây trong kết giới xanh mặt rống giận, lệnh cho ba con triệu hoán thú tận lực đánh vào một chỗ trong kết giới, những người khác cũng theo sát phía sau, trong nháy mắt kết giới xuất hiện vết rạn nứt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi