ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

"Tìm thấy vị trí chưa?" Mộ Bạch sờ sờ đầu của muội muội, tuy bọn họ là một cặp song sinh, cùng chào đời một ngày, nhưng từ nhỏ muội muội lại vô cùng ỷ lại hắn, hắn cũng đã quen làm một đại ca ca.

"Nhanh lên, hình như ở bên kia, không xa nữa đâu."

"Xoẹt." Mộ Bạch lấy ra một cái áo choàng xinh đẹp đưa cho Dạ Mộ Vũ trùm lên, đây là tự tay Bạch Vũ  làm cho bọn chúng, tài nghệ thêu thùa của Bạch Vũ thực sự chẳng ra làm sao, áo choàng làm ra được tuy chất liệu cực tốt, nhưng đường kim mũi chỉ lại cẩu thả vô cùng.

Có điều hai đứa nhóc cũng không thể chê bai, vì muốn chuồn ra cổng đành phải đồng ý trùm áo Bạch Vũ làm.

Bọn chúng đang đi tới phía bên kia, đúng lúc gặp đội ngũ tuần tra của Đoàn Vô Huyết.

Lĩnh đội Đông Quách Lâm cực kỳ ngạc nhiên, đến tận giờ này còn có đứa nhỏ đi trên đường sao? Mà còn ở trong Bình Tây thành nữa, gan phụ mẫu này cũng quá lớn rồi. Nhìn kỹ lại, không phải là hai đứa nhỏ do Đoàn Vân Thiết mang đến à? Sao lại có thể chạy vào nội thành rồi.

Đoàn Vô Huyết vội vàng đứng ra nói hộ, là con nít chạy loạn khắp nơi thôi, hắn sẽ lập tức đưa bọn chúng trở về.

Đông Quách Lâm gật gù, giao cho Đoàn Vô Huyết đi xử lý.

Đoàn Vô Huyết đương nhiên không tiễn bọn họ trở về, mà đi theo bọn chúng cùng nhau tới trấn thạch bên kia.

Hồ ly Linh Lung hệ Kim chạy một mạch về phía trước, nhưng chạy lâu rồi cũng chẳng thấy tăm hơi.

"Các ngươi xác định là ở đây à? Sao cảm giác càng đi càng vắng vẻ vậy?" Đoàn Vô Huyết ôm Mộ Vũ, dắt theo Mộ Bạch một mạch theo hồ ly Linh Lung hệ Kim đi tới, chỉ cảm thấy đã không còn ở trong phạm vi bọn họ tuần tra.

"Đến trung tâm nội thành rồi. Khu vực các thúc tuần tra chỉ ở xung quanh nội thành." Mộ Bạch nói.

"Hả? Đây là trung tâm nội thành à? Sao không có gì hết vậy? Ở trong trung tâm thành đâu ra một khu vực trống trải rộng lớn đến như vậy?" Đoàn Vô Huyết hồ nghi ngắm nhìn bốn phía, nơi đây rất giống một cái quảng trường diễn võ to lớn.

"Xuỵt, mọi người có nghe thấy không? Có động tĩnh!" Mộ Vũ đột nhiên mở miệng, đặt tay nhỏ mập mạp lên miệng Đoàn Vô Huyết.

Ba người đều im lặng, ngừng thở tập trung nghe.

"Răng rắc... răng rắc... "

Tiếng động theo gió lạnh thổi tới rất rõ, Đoàn Vô Huyết nghe được nhưng không biết là gì, hai đứa nhóc lại hoàn toàn biến sắc.

"Sao vậy?"

"Có người đang lén lút tháo gỡ trấn thạch!" Mộ Bạch nắm tay dắt hắn tăng tốc chạy về hướng âm đang thanh truyền.

Đoàn Vô Huyết khóe miệng giật một cái: "Trấn thạch còn có thể lén bị tháo gỡ đi được sao? Chứ không phải chỉ có thể đánh nát à?"

Mộ Vũ suýt chút nữa trợn trắng mắt: "Đoàn thúc thúc... Ai bảo thúc trấn thạch chỉ có thể đánh nát? Chỉ cần có công cụ là có thể tháo dỡ, có điều dùng công cụ thì khó hơn mà thôi. "

Đoàn Vô Huyết tăng thêm tốc độ, chạy về hướng bóng đen xa xa, lúc xông đến vành đai quảng trường diễn võ, hắn đã nhìn thấy bốn cái xác chết, hẳn là thị vệ phụ trách bảo vệ trấn thạch.

Xem ra bọn họ chết rất bất ngờ, đều không có phòng bị, thậm chí chưa kịp tri hô.

Hắn lập tức dắt Dạ Mộ Bạch kéo ra phía sau, càng tiến về phía trước, quả nhiên thấy chính tay Dạ Kiêu Hùng đang cố sức tháo gỡ trấn thạch.

Bọn họ tới hơi chậm một chút, Dạ Kiêu Hùng sắp tháo gỡ hoàn toàn trấn thạch ra rồi.

"Chết tiệt!" Đoàn Vô Huyết không chút khách khí một kiếm bổ tới, Dạ Kiêu Hùng không nghĩ ra đến lúc hắn sắp thành công lại đột nhiên xuất hiện biến cố, vẫn là Đoàn Vô Huyết ngăn cản hắn.

Không phải hắn tuần tra phía bên ngoài à? Làm sao lại chạy đến quảng trường diễn võ trong trung tâm thành?

Dạ Kiêu Hùng rất phẫn nộ.

Hắn trăm phương ngàn kế, tốn hết tâm tư chính là muốn lấy được vị trí nhất bảng để có thể thể quang minh chính đại vào trong nội thành, lợi dụng nửa đêm hành sự, kết quả lại bị bọn người Đoàn Vân Thiết phá hủy, ban đêm hắn chật vật lắm mới trà trộn vào được, Đoàn Vô Huyết lại còn tới quấy rối!

Hai phụ tử họ là nhắm vào hắn thôi à? Không giết chết bọn họ quả đúng là một đại sai lầm lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi