ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Dạ Quân Mạc ánh mắt trầm lặng, đáy mắt chợt ánh lên vẻ lạnh lùng: "Nếu đã như vậy, ta chờ."

Ngài thả Dạ Mộ Vũ xuống, ngay ngắn ngồi xếp bằng tại chỗ, không đi nữa.

Mộ Vũ không hiểu ngoẹo cổ hỏi: "Phụ thân, chúng ta không nghĩ biện pháp đi ra ngoài à?"

"Mị mị không gian rất khó tìm lối ra, không bằng ngồi đây chờ Ngọc Ưu Liên tới tìm chúng ta." Dạ Quân Mạc lạnh nhạt nói.

Mộ Bạch ngồi ở bên cạnh hắn: "Nếu như ả vốn không vào được thì sao?"

"Vậy càng tốt, chúng ta đều an toàn."

"... " Dạ Mộ Bạch và Dạ Mộ Vũ cùng liếc mắt nhìn nhau một cái.

Phụ thân đúng là chẳng sốt ruột một xíu nào. Thần Hoàng của Sáng Thế Thần Điện và Đế Quốc Bóng Tối đều bị nhốt lại, cuộc chiến bên ngoài phải làm sao? Phụ thân, người có nhớ bên ngoài đang có chiến tranh không?

Dạ Quân Mạc đương nhiên nhớ tới cuộc chiến bên ngoài, ngài đang truyền âm cho Bạch Vũ.

Trong mị mị không gian mọi truyền âm đều bị cắt đứt, có điều, truyền âm của hắn và Bạch Vũ không bị cắt đi, bởi vì lúc trước hắn và Bạch Vũ có chủ tớ khế ước, liên hệ khế ước thì không thể bị cắt đứt được.

"Tề trưởng lão nói với thiếp chàng bị nhốt lại! Sao lại bị nhốt vậy?" Bạch Vũ như đang muốn rống lên, khi nàng nghe nói Dạ Quân Mạc xảy ra chuyện, lòng nàng thoáng chốc như rớt xuống đáy vực, cực kì sợ hãi.

"Không có chuyện gì, chẳng qua là một toà tháp thôi. Ngọc Ưu Liên cũng bị ta nhốt vào, tạm thời sẽ không gây phiền phức cho nàng. "

"Vậy chẳng phải chàng lại càng nguy hiểm hơn?"

"Không tin tưởng vào ta à?" Mắt Dạ Quân Mạc sáng lên, giọng nói ngạo nghễ tự tin: "Ta biết cách đối phó với Ngọc Ưu Liên. Ngược lại ta không ở đó Thượng Quan Vân Trần chắc chắn sẽ ra tay đối phó với Đế Quốc Bóng Tối, nàng phải cẩn thận. "

"Chàng khinh thường thiếp sao? Hắn không động thủ thiếp cũng sẽ động thủ. Ngọc Ưu Liên không ở đây, ai nói đây không phải cơ hội cho Đế Quốc Bóng Tối?" Bạch Vũ kiêu ngạo nhếch mép lên, vẫn cảm thấy lo lắng cho Dạ Quân Mạc: "Chàng ở trong tháp thật sự không có chuyện gì? Có muốn thiếp giúp chàng ra ngoài không?"

"Không cần, nàng chuyên tâm đối phó với Thượng Quan Vân Trần, ở đây tất cả để ta lo." Dạ Quân Mạc nói như đinh đóng cột, "Mộ Bạch, Mộ Vũ cũng đang ở bên cạnh ta. Bọn chúng vẫn khỏe, ta biết trông nom mà."

"À! Hai đứa quỷ tinh nghịch, chàng không đánh bọn chúng một trận à? Bọn chúng dám chạy lung tung làm loạn như vậy?" Nhắc tới hai hài tử mất tích, Bạch Vũ nổi giận đùng đùng.

Dạ Quân Mạc cười nhạt một tiếng: "Chờ bọn chúng trở về, để chính tay nàng đánh chúng?"

"Thôi... Cũng không cần thiết, chờ bọn chúng quay về thiếp đã không nỡ đánh rồi. Nếu không thì chàng đánh nhẹ nhẹ thôi? Bọn chúng kì thực đã rất lợi hại rồi, có thể chạy xa như vậy tìm đến chàng, cũng coi như là rất có bản lãnh."

"..." Dạ Quân Mạc biết ngay Bạch Vũ không nỡ giáo huấn, nàng vẫn là có lòng tin đối với năng lực hai đứa bé, không có vẻ gấp gáp giận dữ gì đối với việc bọn chúng mất tích.

Hai người lưu luyến không nỡ cắt đứt truyền âm, Bạch Vũ đi ra khỏi cửa phòng, bọn người Vân Kiếm Tông thần sắc khẩn trương tập hợp ở ngoài cổng.

"Xảy ra chuyện hả?" Bạch Vũ hỏi.

Vân Bất Phàm cau mày: "Mới vừa nhận được tin tức, Thượng Quan Vân Trần dẫn người bao vây Vân Kiếm Tông."

"Hắn tới thật nhanh. Đã giao thủ chưa?" Bạch Vũ đoán cũng biết Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên là đồng thời hành động, Ngọc Ưu Liên đi đối phó với Dạ Quân Mạc, Thượng Quan Vân Trần tới đối phó với nàng.

"Vẫn chưa. Bọn họ chỉ mới bao vây, vẫn chưa làm bừa. Vương Hậu, người xem chúng ta có cần rút lui trước?" Đề nghị của Ảnh Vương là bước kế tiếp Bạch Vũ đóng quân ở Vân Kiếm Tông.

Bạch Vũ nhíu mày: "Rút lui sao? Người chúng ta cũng không ít hơn bọn họ, tại sao muốn rút lui? Ảnh Vương cảm thấy ta đánh không lại Thượng Quan Vân Trần?"

"Vậy thì, Thượng Quan Vân Trần đang tính toán gì? Dựa vào cái gì mà hắn vừa đến chúng ta liền phải rút lui? Xem ta xông ra đánh một trận với hắn, đánh cho hắn tan tác!" U Vương lớn tiếng quát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi