ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Chỉ trong nháy mắt, sơn môn đã bị bầy thú hỗn loạn lũ lượt xông tới đụng trúng phá huỷ hoàn toàn.

Vân Bất Phàm yên lặng đau lòng vô cùng, Ảnh Vương cùng U Vương mặt mày xanh lét nhìn Bạch Vũ: "Vương Hậu, chúng ta đi mau đi, núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun."

Bạch Vũ thở dài: "Vốn còn muốn chờ thêm một chút, ai ngờ đâu Sáng Thế Thần Điện lại gấp như vậy tự đem mình vào chỗ chết, bây giờ chỉ có thể lấy ra thôi."

Trên không trung Thượng Quan Vân Trần khựng người, tim nhói lên một cái: "Bạch Vũ, ngươi ở đấy nói bậy bạ gì đó?"

"Có phải nói bậy hay không, ngươi xem một chút chẳng phải sẽ biết rồi sao." Bạch Vũ vỗ vỗ tay: "Phượng Hoàng Vệ nghe lệnh!"

Âm thanh lanh lảnh vang quanh quẩn ở trên trời, truyền rất xa khắp cả khu vực, phía sau trên núi Vân Kiếm Tông, một loạt bóng người xuất hiện, tổng cộng chỉ có mười người, không thấy rõ khuôn mặt, trên người cũng chẳng cái gì khí thế kinh người, nhưng bọn họ chỉ đứng lẳng lặng ở nơi đó, cho người ta một dự cảm rất không tốt.

"Phượng Hoàng Vệ? Là ai?" Xưa nay chưa từng nghe nói, Đế Quốc Bóng Tối có một nhóm người này à? Thượng Quan Vân Trần trong lòng khinh thường, nhìn mười người này thế nào đều không có gì ghê gớm cả, cho dù có lợi hại nhất cũng bằng Tôn Chủ, chẳng lẽ Bạch Vũ muốn dựa vào mười người nhỏ yếu như vậy đối đầu với hơn vạn hung thú? Đơn giản là nói chuyện viển vông.

"Điện chủ, ta xem Đế Quốc Bóng Tối đã không có đối sách gì, bất quá là đang phô trương thanh thế mà thôi."

"Đúng, chúng ta cứ nhìn bọn họ bị hủy diệt như thế nào."

Các trưởng lão Sáng Thế Thần Điện đắc ý vô cùng nhìn hung thú như dòng lũ cuốn dũng mãnh tràn vào Vân Kiếm Tông sơn môn.

Ầm ầm.

Vân Kiếm Tông trong nháy mắt bị san bằng, kiến trúc tông môn không một chút mảy may thoát khỏi, ngay cả nơi bế quan cùng bảo địa tu luyện đều bị hủy sạch sành sanh, giẫm đạp lên thành đống đổ nát, vườn thuốc linh thảo càng không sót lại một chút gì.

Sức mạnh hủy thiên diệt địa này, căn bản sức người không thể chống đỡ được.

Vân Bất Phàm xanh mặt, trái tim rướm máu, đứng nhìn về phía Bạch Vũ: "Vương Hậu, thú triều muốn đụng vào phía sau núi rồi!"

Bạch Vũ không nói gì, trong mắt ánh sáng lấp loé, trên người sôi trào, hơi thở lạnh lẽo lãnh đạm.

Xa xa mười người đứng ở phía sau núi trên chóp núi cũng không còn di chuyển, yên tĩnh như vậy nhìn thú triều tới gần.

Cuồng bạo thú triều cuối cùng đụng vào phía sau núi, một hồi núi lở đất nứt lay động, ngọn núi lở xuống, một luồng hơi thở hung ác phóng lên trời cao, đó là một luồng hơi thở tràn ngập máu tanh và giết chóc, trong nháy mắt tràn ngập trong không khí.

Trong hơi thở sát ý cuồn cuộn tàn bạo, có ý diệt hết thiên hạ, có ý diệt hết sinh linh!

Thú triều cuộn trào mãnh liệt về phía trước nhất thời lạnh run lẩy bẩy, bộc phát ra từng đợt kêu rên hoảng sợ, hơn vạn hung thú, tuyệt nhiên không dám tiến thêm một bước về phía trước, tất cả đều chần chừ dậm chân tại chỗ.

"Đây là, chuyện gì thế này?" Thượng Quan Vân Trần kinh hãi, tự dưng không đi nữa? Vì sao? Bên trong núi kia có cái gì?

Trưởng lão bên cạnh hắn thấy vậy biết là không ổn, lập tức điều khiển tiên hạc triệu hoán thú đáp xuống, một chưởng vỗ ở trên núi: "Đi!"

Dãy núi không cao lần nữa rung động, làm cho thú triều một hồi xao động, luông khí tức hung ác này như dòng lũ giống như dãy núi đao lao tới.

"Rống" hung thú chẳng những không có tức giận tiến lên, ngược lại sợ hãi bất an nằm rạp xuống, giống như giun dế run rẩy không ngừng, nhìn hai người phía trước bước ra.

Nói chính xác, đó là hai con hung thú có hình người.

Thủy Qua và Thụ Tinh.

Năm năm qua, trải qua đào tạo nuôi dưỡng hào phóng của Bạch Vũ, bọn chúng đã trở thành tối cao cấp hung thú, bá chủ cấp hung thú cấp chín của vực sâu gặp bọn chúng đều phải quỳ lạy xưng thần, càng không cần phải nói tới những loại hung thú cao nhất chỉ cấp bảy.

Thượng Quan Vân Trần nổi trận lôi đình, tức muốn bể phổi, tại sao lại là bọn chúng? Rõ ràng là hung thú do hắn nuôi mà ra, vì sao cuối cùng phản lại thành ra giúp đỡ Bạch Vũ? Hai thứ khốn kiếp vong ân phụ nghĩa!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi