ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Dạ Quân Mạc lập tức vận thật mạnh linh khí hộ thể cực mạnh, đẩy lui oan hồn xung quanh, trên người bốc lên lửa bất tử, chạy ra khỏi vòng vây, đi tìm Bạch Vũ.

Ở trong Minh Hải, thần niệm, thị lực thậm chí thính lực đều bị hạn chế, Dạ Quân Mạc chỉ có thể di chuyển khắp nơi tìm, nhưng mà hắn ở cạnh vách núi đi qua đi lại hơn mười dặm, cũng không tìm được Bạch Vũ và Ngọc Ưu Liên.

Bạch Vũ chìm vào một nơi rất sâu trong Minh Hải. Lúc bị rơi xuống Minh Hải nàng lập tức phát hiện ra nước của cả vùng biển không được thoải mái lắm, oan hồn xung quanh ngay lập tức nhào tới vây quanh tấn công nàng và Ngọc Ưu Liên.

Trong hỗn loạn, nàng lén bơi vào nơi sâu trong Minh Hải, thoát được Ngọc Ưu Liên. Nàng chưa phải là đối thủ của Thần Hoàng Ngọc Ưu Liên. Dạ Quân Mạc cũng không ở bên cạnh nàng, chỉ có thể tránh Ngọc Ưu Liên ra càng xa càng tốt.

Nơi sâu xa trong Minh Hải là một mảng đen kịt, ánh mặt trời không chiếu vào nổi trong Minh Hải, ở đây bất luận là ánh sáng gì cũng đều sẽ bị cản lại bởi oán khí.

Bạch Vũ chìm xuống không ngừng, cố gắng nhen một tia lửa, dùng linh khí bảo vệ, tia sáng nho nhỏ phát ra rọi sáng khu vực nhỏ trước mặt

Bạch Vũ còn chưa kịp tỉ mỉ kiểm tra xung quanh, một lão quỷ tóc tai bù xù lại đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng, làm nàng sợ phát khiếp, đạp ra một đạp theo bản năng, nhưng lại chỉ đạp vào khoảng không.

Linh hồn lão quỷ trước mặt lượn lờ phất phơ trước mắt nàng, lầm bầm trách móc: "Ngươi muốn đạp ta à? Tại sao muốn đạp ta? Ngươi không biết ta là quỷ à? Ngươi cho rằng ngươi có thể đạp văng ta sao?"

Bạch Vũ cười gượng có chút chột dạ, lui về phía sau: "Này lão nhân gia, lão đột nhiên xuất hiện, ta nhất thời không biết xử lý thế nào, thứ lỗi."

"A, đó là lỗi của ta phải không... À? Ngươi trốn cái gì?" Lão quỷ tiếp tục bám dính lấy nàng không tha.

Bạch Vũ sậm mặt: "Lão nhân gia, lão theo ta làm gì?"

"Lão phu ta vạn năm mới có cơ hội nhìn thấy một người sống, muốn nếm thử mùi vị thế nào."

Bạch Vũ: "... "

Oan hồn ở tầng sâu Minh Hải không giống oan hồn ở thượng tầng, nhìn thấy vật sống là gặm liền, trong đầu vẫn còn lưu lại một chút thần trí. Oan hồn ở chỗ càng sâu thì  càng hùng mạnh, càng minh mẫn. Bạch Vũ ước đoán nàng đã chìm xuống nơi rất sâu, ông lão này tuyệt đối đã là oan hồn cấp bậc Đại Đế.

Vốn tưởng rằng hồn phách Đại Đế tốt xấu gì cũng đều biết nói đến đạo lý, không ngờ lại ngang ngược đến như vậy.

Bạch Vũ quay đầu bỏ đi, vừa ngoảnh đầu, lại có năm sáu oan hồn gần đấy cũng xuất hiện bơi tới nàng.

"Nữ tử trắng múp, chạy cái gì, ở lại để cho chúng ta nếm thử." Vài hồn phách bơi tới nàng một cách chậm rãi, động tác bọn họ trông rất chậm chạp, lại vội vã vây kín toàn bộ đường lui của Bạch Vũ.

Bạch Vũ cảm thấy có chút không ổn, giọng đầy tình cảm la lớn: "Nói như thế nào thì kiếp trước các lão cũng là nhân vật cấp bậc Đại Đế, làm sao có thể không biết xấu hổ mà ăn thịt người như vậy?"

Vài vị lão già sửng sốt một chút, đối mặt nhìn nhau: "Kiếp trước? Kiếp trước chúng ta là ai?"

"Ta không nhớ rõ."

"Ta cũng không nhớ rõ."

Ông lão tóc tai bù xù kia gãi đầu một cái: "Ta hình như nhớ tới một chút, dường như ta đã làm sư phụ của rất nhiều người, thu nhận rất nhiều đệ tử."

Bạch Vũ lập tức nói tiếp: "Đúng rồi, lão có rất nhiều đệ tử, nhất định là chưởng môn một đại môn phái, nếu để cho đệ tử của lão biết sư phụ của họ lại đi ăn thịt người, sẽ rất mất mặt!"

Ông lão nhức đầu: "Phải? Ta là chưởng môn, ta có đệ tử... Ăn thịt người sẽ dọa bọn chúng chạy hết... nhưng mà đệ tử của ta đang ở nơi nào?"

Mấy ông lão khác trầm ngâm suy nghĩ nói: "Hẳn là giống như ngươi cũng đã chết rồi, chúng ta đều chết hết, khẳng định bọn họ cũng đã chết sạch.

"Bọn họ đều chết hết? Chết như thế nào? Ta chết như thế nào?" Ông lão tóc tai bù xù tự lẩm bẩm, bỗng nhiên oán khí toàn thân tăng vọt, mắt trần có thể thấy khí đen bao phủ ở quanh người lão, gần như muốn nhấn chìm lão.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi