ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Bạch Vũ thầm nghĩ không ổn rồi, những oan hồn này ở Minh hải lang thang vạn năm, đã không nhớ được sự tình kiếp trước, nàng hình như đã động đến ký ức không nên động tới của các oan hồn này.

Nàng đang muốn tìm cơ hội tẩu thoát, mấy lão đầu khác đột nhiên cũng mê man, bắt đầu run rẩy.

"Hình như ta cũng là chưởng môn, ta còn có mấy hài tử, nhưng bọn họ đều đã chết hết, cùng chết theo ta rồi..."

"Ta là trưởng lão một phái, ta đã chết một vạn năm rồi!"

"Chúng ta là chết như thế nào? Chúng ta vì sao lại ở đây?"

Khí đen từ trên người bọn họ nồng nặc phát tán ra, phạm vi mười dặm nước biển đều nhuộm thành màu đen, tia lửa Bạch Vũ đốt hoàn toàn mất đi ánh sáng, đây chắc là do oán khí hóa thành làm cho ngọn lửa tắt.

Bạch Vũ núp mình vào trong một nơi tăm tối, không khỏi cảm thấy lạnh cả người.

Vạn năm trước, rất nhiều trưởng lão, chưởng môn, và vô số đệ tử cùng chết đi, chết rồi hồn phách không tiêu tan, không muốn đầu thai chuyển thế, hóa thành oán khí và oan hồn tập trung vào con sông dưới vách núi này, ngang ngược bướng bỉnh làm cho Hoàng Hà trong suốt hóa thành vùng Minh Hải vô cùng ghê sợ!

Bạch Vũ dường như biết vùng Minh Hải này là thế nào mà hình thành, là vạn năm trước do oan nghiệt huyết mạch thiên mệnh tạo ra! Oan hồn trong biển Minh Hải đều chết là do cơn bão hủy diệt người năm đó.

Sáng Thế Thần Điện tồn tại đã quá lâu, để lại quá nhiều sai lầm, năm đó thuận theo thiên mệnh, để bảo vệ Sáng Thế huyết mạch bọn họ đã bị tiêu diệt sạch sẽ.

Vốn chỉ có thể dần dần tiêu tan, sẽ không tạo thành oan nghiệt lớn như vậy. Nhưng Ngọc Ưu Liên cướp đoạt huyết mạch thiên mệnh, làm tổn hại đến huyết mạch, buộc Bạch Vũ phải phát ra bão táp diệt thế, mới tạo thành nhiều oan hồn như vậy.

Vùng Minh Hải này có thể nói là do Ngọc Ưu Liên và Bạch Vũ hai người tạo thành. Bây giờ cả hai người đều rơi vào Minh Hải, nhất định là đã được định trước, các nàng nên chịu trách nhiệm đối với mấy oan hồn này.

Bạch Vũ không dám thắp lửa nữa, nàng cảm giác hơi thở của mấy lão đầu gần nàng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng tăm tối, trí nhớ của bọn họ sắp hồi phục. Tạm thời bọn lão tâm tình bất ổn, không để ý đến Bạch Vũ nữa, Bạch Vũ nhân cơ hội tiếp tục bơi qua biển sâu này, né tránh mấy lão đầu kia.

Nàng chìm xuống không bao lâu, lập tức cảm giác được phía trên bùng nổ ra một chấn động kịch liệt cùng với tiếng gào điên cuồng: "Nơi này là nơi nào? Tại sao chúng ta sao lại bị nhốt ở chỗ này? Là ai hại chết chúng ta? Là ai hại chết chúng ta? Chúng ta muốn báo thù! Báo thù!"

Bạch Vũ thở dài, chuyện gì tới sẽ tới, nàng tạo ra oan nghiệt thì nàng phải tự chịu trách nhiệm, nhưng nàng vẫn không muốn bị bọn họ bắt được xem nàng là kẻ thù rồi ăn sống, chuyện này đối với nàng và những oan hồn này đều không có ích lợi gì.

Những hồn phách này oán khí không tiêu tan, sẽ vẫn bị nhốt ở đây, không thể chuyển thế, hầu như vĩnh viễn không thể siêu sinh. Muốn giải thoát, chỉ có thể hóa giải oán khí của bọn họ, tiễn bọn họ đi chuyển thế.

Đáng tiếc huyết mạch Sáng Thế của nàng đã truyền cho Mộ Bạch rồi, không có Sáng Thế huyết mạch nàng không hóa giải được oán khí của hàng vạn oan hồn, chớ đừng nói chi là tiễn bọn họ đi chuyển thế.

Bạch Vũ đang đau buồn, chấn động mãnh liệt từ bốn phương tám hướng tiến đến nàng.

"Ta cảm giác được bên trong này có hơi người."

"Bắt lại, nói không chừng nàng ta biết chúng ta chết như thế nào."

"Bắt lấy nàng ta, không thể để cho nàng ta chạy!"

Oan hồn chịu ảnh hưởng của mấy lão đầu này đến ngày càng nhiều, bắt đầu thức tỉnh, bọn họ tụ tập qua đây, giống như sư tử mù quáng tìm kiếm Bạch Vũ.

Bạch Vũ lập tức bơi đi, dáng người mảnh khảnh xuyên qua trong bóng đêm, hướng tới góc hẻo lánh hơn mà bơi. Minh Hải hầu như không có sức nổi, nàng hiện tại không còn cách nào nổi lên mặt nước, cũng đã chìm đến dưới đáy thấp nhất rồi, hình như đã đến long cung, chỉ có thể nghĩ cách tìm một nơi tránh nạn một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi