Chương 73:
*Cộc cộc
Sự xuất hiện của một cô gái nào đó khiến văn phòng trở nên... dễ thở hơn hẳn.
Sau cái huých tay "đánh thức" từ Dịch Minh, Đinh Khống giật mình một phen, rồi lập tức đứng dậy, bộ dạng hồ hởi... "đón khách".
- Ai nha! Người đẹp, ngồi đi ngồi đi, đừng đứng vậy!
Trịnh Khởi cười mỉa cái nụ cười "dê xồm" của ông anh bác sĩ họ Đinh, thoải mái ngồi xuống.
- Tiểu Khởi, mới đến sao?
Trần Di từ bao giờ đã rót một cốc nước ấm mời nàng, gương mặt cất kĩ mệt mỏi ban nãy.
- Vâng! Có sớm hơn mọi ngày vì hôm nay em không tới phòng triển lãm!
"Mọi ngày" là một điều đương nhiên.
Không một hôm nào cô gái này không ghé bệnh viện Lã Kiện, cốt cũng chỉ là đi dùng bữa trưa với vị giáo sư nào đó.
Mọi người đều quen thuộc.
- Có lẽ hôm nay Giáo sư không đi ra ngoài được rồi!
Đinh Khống dứt lời, lập tức hai cặp mắt tức tối nhìn về phía cậu ta.
Biết lỡ lời, cậu bác sĩ vội vã lấy tay che miệng.
- T...Tôi có bệnh nhân, r-ra ngoài trước! Mọi người nói chuyện đi ha!!!
Một câu như vậy rồi...chạy biến.
Trần Di thở dài, nhanh chóng nở lại nụ cười với "khách quý".
- Hôm nay Giáo sư rất nhiều việc, thực ra không phải sợ em làm phiền chị ấy, chỉ là sợ em vô cớ bị mắng oan thôi! Hôm nay bọn chị sẽ đi dùng bữa với em! Bác sĩ Dịch mời!
Dịch Minh tròn mắt đi kèm hé miệng. Hiển nhiên đầu ngón tay của cậu ta đang chỉ thẳng vào gương mặt mình. Một câu: tôi á? Hiện rõ ràng trên mặt.
Mắng?
Nét khó hiểu nào đó, nhanh chóng biến mất.
Nụ cười xinh đẹp lại nở trên môi.
- Vâng ạ!
. . .
Nhận tách trà từ tay Ngôn Lão Tử, Tiểu Chu ngắm nghía trong lòng thủy tinh khá lâu rồi mới thở dài nhấp môi nếm thử.
Vẫn là hương vị sảng khoái đó, dù ấm áp nhưng lại khiến người ta muốn bừng tỉnh.
Tạm thời ở nơi này, bộn bề của cô yên tâm hơn một chút.
Có lẽ là thói quen.
Người đàn ông đối diện cô lúc này, từ ngày xưa đã luôn đứng ra bảo vệ cô. Khi người đàn ông này "dang tay", kể cả là việc chẳng thể giải quyết êm ổn nhưng cũng khiến cô nhẹ nhõm.
Cảm giác nhẹ nhõm đó kéo dài cho tới tận khi cô đã quá trưởng thành, đã quá cái tuổi cần được bảo vệ.
Hóa ra cũng có giây phút cô yếu đuối như vậy...
Ngôn Lão Tử quan sát người phụ nữ trong phòng rất lâu, nghe rõ tiếng thở dài nọ, vô thức cũng hơi nghiến răng.
Người điềm tĩnh nhất – Ngôn Lão Tử.
Người giỏi che đậy cảm xúc nhất – Ngôn Lão Tử.
Người kiên trì nhất – Ngôn Lão Tử.
Nhưng người ngu ngốc nhất lại chính là Trương La Chu.
Trên đời tồn tại một loại nghịch lí: Người được yêu thương lại chẳng bao giờ biết mình được yêu thương nhiều đến nhường nào.
Với Ngôn Lão Tử và Trương La Chu chính là cái loại nghịch lí như vậy.
Tiểu Chu chưa một lần thắc mắc, tại sao một người đàn ông lại cư xử tốt bụng như vậy với một người phụ nữ. Mọi thứ diễn ra cứ như một điều hiển nhiên nào đó, mà hiển nhiên thì lại là điều không cần bận tâm.
Gói gọn trong danh từ tiền bối, với mối quan hệ vô cùng thân thiết.
Hết lần này đến lần khác, Ngôn Lão Tử đều thất vọng.
Một cuộc hẹn với cô, anh vui mừng.
Anh hi vọng.
Rồi anh lại thất vọng.
Những thứ đó như một thói quen, muốn bỏ nhưng lại không nỡ bỏ.
Anh sợ sẽ không thể được gặp lại cô nếu khước từ nó ra khỏi cuộc sống.
Yêu thương của Ngôn Lão Tử chính là việc: lặng im nghe tâm sự của người phụ nữ anh yêu.
Không phải anh không đủ can đảm nói ra lời yêu.
Ngôn Lão Tử là một người thực tế, và anh biết rõ, người phụ nữ anh thương không hề có tình cảm với anh.
Nếu đã không có tình cảm, lời thổ lộ kia sẽ khiến anh đau là một phần nhỏ. Điều anh sợ nhất chính là người phụ nữ đó sẽ cảm thấy có lỗi với mình.
Anh không muốn người anh yêu phải buồn, dù là chuyện gì, dù là ai, cũng không muốn nó xảy ra.
Có một loại yêu thương gọi là: âm thầm...
- Em còn thở dài nữa tôi sẽ đuổi về đấy!
Cái khoát tay đầy... ngạo nghễ của tiền bối khiến Tiểu Chu... bất lực.
Cô nâng một tay tóm gáy, xoay cổ một vòng.
Rất mệt mỏi.
- Em vì không biết phải làm sao nên mới tới đây tâm sự với anh này, sao anh khắt khe với em vậy, tiền bối?
Ngôn Lão Tử nâng đầu ngón tay.
Chạm tới trán cô.
Ấn mạnh.
- Chỉ lúc cần em mới tới tìm tôi sao? Thực dụng quá rồi đấy!
Xì một tiếng con nít, Tiểu Chu xoa xoa trán, mày hơi nhăn lại.
- Tâm sự khác nhờ vả mà! Anh còn nói em thực dụng sao? Vậy từ giờ em không nói chuyện với tiền bối nữa, mắc công mang tiếng xấu!
*Pặc
Di chuyển được hai bước chân ngắn ngủi, cổ tay Tiểu Chu lập tức bị tóm lại.
Cúi xuống.
Giây lát, hai đôi mắt đối diện nhau.
Ngôn Lão Tử nở nụ cười, cũng là thứ "vũ khí" "số một" của anh với phái nữ.
Gương mặt anh tiến tới sát người phụ nữ ngốc nghếch, sát, thật sát.
Đến khi khoảng cách được rút lại, có thể cảm nhận thấy hơi thở của nhau, Ngôn Lão Tử mới chịu dừng lại.
Anh bất động,
Anh chăm chú,
Rồi anh,
...một lần nữa anh nở nụ cười mỉm...
- Em không bối rối sao?
Tiểu Chu nâng mày, dường như là ngạc nhiên sau câu hỏi đó.
Đúng, chỉ là vì duy nhất câu hỏi đó mới gây ngạc nhiên mà thôi.
- Tại sao em phải bối rối? Mà tiền bối, nhất định muốn nói chuyện kiểu này sao?
Chính Ngôn Lão Tử mới là người phải bối rối.
Em thực sự chẳng có chút tình cảm nào với tôi....
Không, còn hơn thế nữa...
Em coi tôi, thực sự như một người anh trai sao, Tiểu Chu?
Buông tay cô, anh đứng thẳng người.
Bật cười.
- Hahaha, đương nhiên không thể nói chuyện với tư thế đó rồi. Em ngồi đi, chúng ta nói chuyện nghiêm túc!
- Nghiêm túc?
- Phải! Tôi nghĩ ra được một cách khá hay! Cũng không phải là cách, nói đúng hơn là cơ hội, còn tùy vào khả năng và may mắn của em! Thế nào, muốn thử không?
Đã chạm tới đáy, đương nhiên là phải tìm cách leo lên.
Tiểu Chu đã ở đáy, không thể không cầu lấy vận may.
- Tất nhiên rồi, tiền bối!
Vậy tôi sẽ ở bên em với tư cách là một người anh trai... Tôi... có quá ngu ngốc hay không?
- Tốt lắm Giáo sư Trương! Hahaha...