DỜI ĐÔ ANH HÙNG TRUYỆN

Đám người Bạch Giáo khi đi thì đầy khí phách, hũng dũng như một đạo quân bách chiến bách thắng, khi về thì trông lại thật thảm hại.

Lộ Phong chạy trên mấy cái mái nhà được một lúc, rồi cũng đáp xuống mặt đất, nói với Hàn Mặc:

- Hàn đại hiệp, ta có lời này muốn đại hiệp gửi tới Phó Giáo chủ của đại hiệp.

Hàn Mặc nói:

- Lộ đại hiệp, không cần phải khách khí như vậy, có gì đại hiệp cứ nói. Nếu có thể giúp được, tại hạ nhất định sẽ cố hết sức.

Lộ Phong nói:

- Ta trước giờ vốn không thích vòng vo, xin nói thẳng, ta nghĩ Ngạc Ngư Bang chúng ta với Bạch Giáo, có lẽ sau này, ai đi đường nấy, không liên quan gì đến nhau nữa.

Hàn Mặc sửng sốt:

- Sao? Lộ đại hiệp… Chẳng phải Đinh Tiên Phái là kẻ thủ giết Hộ Pháp của quý bang sao?

- Việc của Ngạc Ngư Bang, ta và Bang chủ tự khắc sẽ có cách giải quyết, không cần người ngoài phải hỗ trợ. Còn việc của Bạch Giáo, ta thấy cũng không cần sự giúp đỡ gì từ Ngạc Ngư Bang cả. Có lẽ đây là giải pháp đúng đắn nhất.

Hàn Mặc nhất thời không thể nói gì được, y không có được cái miệng lưỡi giảo hoạt như Diệp Trung Tâm.

- Vậy là từ bây giờ, Bạch Giáo và Ngạc Ngư Bang, nước sông không phạm vào nước giếng, mỗi người một ngả. Cũng không còn sớm nữa, ta phải có việc, xin cáo từ.

Chẳng chờ Hàn Mặc chào lại, Lộ Phong đã nhanh chóng rời đi, thân ảnh của y quá nhanh, khiến cho họ Hàn còn chưa biết nghĩ ra sao thì bóng của y đã khuất rồi.

Đi được một đoạn, Phong Lãnh dừng lại hỏi Lộ Phong:

- Phó Bang chủ, Bạch Giáo có ý tốt muốn giúp đỡ chúng ta, sao người lại từ chối.

Lộ Phong lạnh lùng nói:

- Ngươi thì biết cái gì chứ, Bạch Giáo đang muốn mượn tay chúng ta để đánh đổ Đinh Tiên Phái đấy.

- Dù sao kẻ thù chung của cả hai đều là Đinh Tiên Phái mà.

Lộ Phong “hừ” một tiếng:

- Kẻ giết Bạch Hộ Pháp còn chưa biết là ai, mà ngươi đã dám cho Đinh Tiên Phái là kẻ thù? Ta thấy, Diệp Trung Tâm lại giống hung thủ hơn đấy.

Y dừng một lúc rồi cuối cùng cũng buông lỏng người:

- Tốt nhất là cứ nghe theo lời ta, sau này điều tra rõ khắc biết, vội vàng thì sẽ mang họa vào thân đấy.

Phong Lãnh biết rằng có nói gì đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được ý kiến của Phó Bang chủ, nên đành ngậm miệng mà đi cùng Lộ Phong, không dám nói thêm nửa lời nữa.

…o0o…

Dương Lâm cưỡi ngựa không kể ngày đêm, cuối cùng chỉ sau một ngày cũng đã trở về kinh đô Hoa Lư.

Địa điểm đầu tiên mà y nghĩ tới, đó chính là căn nhà gỗ xộc xệch.

Y quay sang nói với bốn vị bằng hữu của mình:

- Được rồi, các huynh cũng đã mệt rồi, hãy tìm một quán nào đó ăn uống nghỉ ngơi đi, khi nào cần, ta sẽ tìm các huynh.

Bốn người đồng thanh:

- Vậy, xin cáo từ.

Dương Lâm nhìn theo bóng bốn người cưỡi ngựa đi khỏi.

Trong mắt của y hiện tại chỉ có một người.

Một người mà Đinh Thanh Lân, sư phụ của y rất muốn gặp.

…o0o…

Dương Lâm đã đến được căn nhà gỗ, đại bản doanh của Đinh Tiên Phái.

Như thường lệ, trong nhà, luôn có đến hơn chục người đứng túc trực bảo vệ.

Thấy Dương Lâm, tất cả cùng ôm quyền chào:

- Dương huynh đệ! Huynh đã trở lại, Chưởng môn đang chờ huynh đấy, mau vào tiếp kiến đi.

Dương Lâm cũng ôm quyền chào lại:

- Ta đi, cũng nhớ các vị huynh đệ lắm. Đợi ta làm xong việc, sẽ ngồi lại cùng uống rượu nói chuyện, ôn lại chuyện xưa.

Cả đám nháo nhào:

- Hay lắm, hay lắm, đối tửu với Dương huynh đệ luôn là một việc rất thống khoái, bọn ta trước giờ vẫn mong được một lần nữa…

Bỗng từ trong phòng có tiếng ho, cả bọn đệ tử đứng canh lập tức ngừng nói.

- Có lẽ Dương huynh đệ nên vào trong. – Một tên trong số đó nói, khuôn mặt lại trở về nghiêm túc.

Dương Lâm khẽ mỉm cười, rồi cũng mở cánh cửa phía bên trái bước vào phòng.

Bên trong chính là sư phụ của y, Đinh Thanh Lân.

Dương Lâm thấy ông, lập tức quỳ xuống, cung tay chào:

- Sư phụ!

Đinh Thanh Lân mỉm cười hiền từ:

- Dương Lâm, con đã về. Lại đây nào.

Dương Lâm đứng dậy, đến bên cạnh ông, nói:

- Sư phụ, sư phụ vẫn khỏe chứ? Con đi biền biệt suốt ba tháng như vậy…

Đinh Thanh Lân phẩy tay:

- Là do Mộc sư thúc của con cả thôi, y muốn cái ghế chưởng môn này từ lâu rồi, lại ngại thực lực của con, nên phải viện cớ mà đuổi con ra khỏi sư môn.

Dương Lâm nói:

- Con thì làm gì có thực lực gì, sư phụ và mọi người đã đề cao con quá rồi. Võ công con không cao, lại chẳng có mưu trí gì, sao lại phải ngại thực lực của con chứ.

Đinh Thanh Lân cười lớn:

- Con vẫn chưa biết khả năng tiềm tàng trong con là gì sao?

Dương Lâm khẽ lắc đầu:

- Xin sư phụ chỉ giáo.

- Đó là khả năng kết bạn và kêu gọi người khác giúp đỡ. Về khoản này, không một ai trong thiên hạ có thể bằng con. Con đã thấy rồi đấy, trong ba tháng sống ở vùng biên cương, con đã kết giao được với rất nhiều bằng hữu, còn khiến họ sẵn sàng vào sinh ra tử vì con nữa.

Dương Lâm mỉm cười:

- Chỉ là bạn cùng uống rượu, đâu có như sư phụ nghĩ.

Đinh Thanh Lân thở dài:

- Đừng tự hạ thấp mình như vậy, ta thực sự biết khả năng của con đến đâu mà.

Đinh Thanh Lân dừng một lúc rồi nói:

- Ta mới nghe trong thiên hạ vừa có một tin chấn động, đó là Trần Chấn và một cao thủ của Trung Nguyên đã bị giết ở thành Thăng Long, sư thúc và đệ tử Thạch Bạch Hách của phái ta bị nghi ngờ là kẻ sát nhân.

Dương Lâm đáp:

- Con đã nhờ người khác lo ổn thỏa cho hai người bọn họ rồi, tạm thời không một ai có thể động tới họ được.

- Có chắc không?

Đột nhiên khuôn mặt của Đinh Thanh Lân lại trở về nghiêm túc.

- Ta mới nhận được tin, Hồ sư thúc của con đã bị quan phủ bắt tống vào đại lao rồi.

Dương Lâm ngạc nhiên:

- Sao? Sư phụ nói…

Đinh Thanh Lân thở dài:

- Ta hiểu ý của con mà, trước giờ nước sông không phạm nước giếng, đột nhiên triều đình lần này lại bắt Hồ sư thúc, hẳn là có uẩn khúc.

Hai thầy trò nhìn nhau, rồi cùng cười lớn.

- Không ngờ… thật không ngờ hai thầy trò ta lại cùng chung một suy nghĩ.

Đinh Thanh Lân cười được một lúc, rồi cũng thở dài:

- Không ngờ, Đinh Tiên Phái lại mất thêm một cánh tay. Ta thì không sao… nhưng con… Đến thời con làm Chưởng môn, sẽ chỉ có mình Lý sư thúc giúp đỡ thôi, con có làm được không?

Dương Lâm vội nói:

- Sư phụ, người còn khỏe mạnh, sao con lại có thể giành lấy ngôi vị Chưởng môn của người được.

Đinh Thanh Lân im lặng một hồi lâu, rồi cũng nói:

- Thôi, đã muộn rồi đấy, con hãy đi đi, hãy gặp người đó đi. Hãy coi như… là lời cầu xin cuối cùng của đời ta.

Dương Lâm vội nói:

- Sư phụ… sư phụ nói gì vậy? Người đã có lệnh, sao con dám trái.

Đinh Thanh Lân lại thở dài:

- Mệnh lệnh gì ở đây chứ, con hãy coi như đây là thực hiện một lời hứa đi.

Dương Lâm đứng trầm ngâm không nói gì.

- Ta biết, việc này… thật là làm khó con quá. Nhưng vì tương lai của Đinh Tiên Phái, vì cơ nghiệp của hơn năm trăm đệ tử trong phái, con phải làm điều này thôi.

Dương Lâm khẽ nói:

- Con hiểu.

Đinh Thanh Lân khẽ cười:

- Con hiểu được là tốt.

Dương Lâm trầm ngâm một lúc, rồi nói:

- Sư phụ, vậy con đi.

Đinh Thanh Lân mỉm cười:

- Vậy mới đúng là học trò giỏi của ta chứ.

…o0o…

Ở Đại La, không ai là không biết đến Bạch Y Tửu Lâu, là tửu quán lớn nhất ở Đại Cồ Việt này, cũng là tửu quán có uy tín nhất trên giang hồ.

Còn ở Hoa Lư, tửu quán lớn nhất lại là Đinh Tửu Lâu, vốn thuộc quyền sở hữu của Đinh Tiên Phái, phần lớn người uống rượu ở đây đều là dân giang hồ, hoặc là con nhà quyền thế. Ở trong quán chưa từng xảy ra một vụ xô xát nào, đơn giản vì bản thân chủ quán cũng là một cao thủ võ lâm, bất cứ ai nhìn vào cũng phải dè chừng, chứ đừng nói là đánh lộn ngay trước mặt chủ quán.

Hiện tại, trong quán chỉ có một người.

Cả quán hôm nay đã được người đó trả tiền bao hết, không một ai có thể vào quán uống rượu, đơn giản vì xung quanh đã có binh lính đứng canh gác.

Ai mà lại có khả năng điều động quân triều đình đến canh gác, ngăn không cho người khác vào quán?

Người đang uống rượu đó, hiển nhiên là đương kim hoàng thượng, Lý Công Uẩn.

Vừa uống, ngài vẫn còn ngâm mấy câu thơ:

- Hoa gian nhất hồ tửu,

Độc chước vô tương thân.

Cử bôi yêu minh nguyệt,

Đối ảnh thành tam nhân.

Nguyệt ký bất giải ẩm,

Ảnh đồ tùy ngã thân… (*)

Bỗng từ phía sau có tiếng nói:

- Rượu ngon cốt ở bạn rượu, vị huynh đài đây uống rượu một mình, hẳn là rất nhàm chán, hay là hãy để ta đến uống cùng. Huynh thấy có được không?

Lý Công Uẩn không quay lại, chỉ khẽ mỉm cười:

- Dương huynh đệ, đệ đã đến đó à?

Người vừa đến quả đúng là Dương Lâm. Chỉ có điều y còn đang bị mấy người lính chặn họng không cho bước vào.

- Đây là bằng hữu của ta, các ngươi không cần phải ngăn cản. – Lý Công Uẩn nói.

Đám binh lính “Tuân lệnh” một tiếng, rồi cũng thả Dương Lâm ra. Họ Dương mỉm cười bước tới gần Lý Công Uẩn, quỳ xuống đất, hai bàn tay hướng về phía trước và áp xuống sàn, dập trán lên đầu ngón tay, lấy đủ hơi rồi cất cao giọng nói::

- Thảo dân xin tham kiến hoàng thượng.

Lý Công Uẩn chợt cười lớn:

- Đến cả đệ cũng đã thay đổi như vậy rồi sao? Ta tuy là vua, nhưng vẫn là huynh đệ tốt năm xưa của đệ mà. Nào nào, lại đây, hai chúng ta hãy cùng đối tửu ngâm thơ nào.

…o0o…

(*): là một đoạn trích trong bài Nguyệt hạ độc chước kỳ 1 của thi tiên Lý Bạch, nguyên văn cả bài như sau:

Hoa gian nhất hồ tửu,

Độc chước vô tương thân.

Cử bôi yêu minh nguyệt,

Đối ảnh thành tam nhân.

Nguyệt ký bất giải ẩm,

Ảnh đồ tùy ngã thân.

Tạm bạn nguyệt tương ảnh,

Hành lạc tu cập xuân.

Ngã ca nguyệt bồi hồi,

Ngã vũ ảnh linh loạn.

Tỉnh thì đồng giao hoan,

Tuý hậu các phân tán.

Vĩnh kết vô tình du,

Tương kỳ mạc Vân Hán.

Tạm dịch (Bản dịch của Hải Đà):

Vườn hoa với bầu rượu

Không bạn, uống mình ta

Mời trăng cùng nâng chén

Với bóng nữa thành ba

Trăng nào đâu biết uống

Bóng theo ta mặn mà

Cùng trăng bên cạnh bóng

Vui xuân thật thiết tha

Trăng mơ nhìn ta hát

Ta múa, bóng nghiêng qua

Cùng vui khi tỉnh rượu

Hết say người chia xa

Kết thân tình thắm thiết

Hò hẹn bến Ngân qua

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi