Ba người Dương Lâm trở về Đinh Tiên Phái, đã thấy năm đệ tử của Lý Văn Lâm đứng chờ sẵn ở đó nghênh tiếp. Đinh Thanh Lân được Dương Lâm đỡ xuống ngựa, ông cố giữ lấy thăng bằng đứng vững rồi khẽ nói:
- Được rồi, được rồi, các ngươi cứ lui đi, lát nữa có gì hãy báo cáo cho sư phụ của các ngươi.
Lý Văn Lâm cũng nói:
- Các con hãy lui ra đi, lát nữa có gì cứ nói với ta là được rồi.
Năm người cung kính đáp:
- Vâng, thưa Chưởng môn và sư phụ!
Rồi cũng đi khỏi.
Lý Văn Lâm và Dương Lâm cũng dìu Đinh Thanh Lân vào trong căn nhà gỗ. Xác của hai vị Hộ Pháp cùng với các đệ tử Đinh Tiên Phái bị tử nạn đều đã được đưa đi chỗ khác. Đinh Thanh Lân nhìn xuống phía dưới sàn, nơi mà hai người Mộc Kiếm Thanh và Lưu Càn quy tiên cách đây hai ngày.
Trong lòng ông lại dấy lên một cảm xúc xót xa vô hạn.
Chỉ trong vòng có ba ngày, ông đã tận mắt chứng kiến hai vị sư đệ thân thiết của mình rời khỏi trần thế, và còn chính tay mình giết đứa con trai của sư huynh Bạch Văn Sinh. Một con người dù kiên nghị đến đâu mà chịu phải hai chuyện đó, cơ hồ cũng không thể chịu đựng nổi.
Đinh Thanh Lân ngồi xuống cái ghế quen thuộc của mình rồi nói với Dương Lâm:
- Dương Lâm con à. Ta thấy năm người huynh đệ của con vừa rồi lo việc cho phái rất tận tình và chu đáo, sau này con lên làm Chưởng môn thay ta thì hãy cất nhắc họ nhé.
Đinh Thanh Lân lại nói với Lý Văn Lâm:
- Lý sư đệ. Có lẽ đệ cũng không hài lòng khi ta muốn trao chức vị Chưởng môn cho Dương Lâm chứ không phải đệ.
Lý Văn Lâm vội nói:
- Sư huynh nói gì vậy? Kể từ khi được ân sư cứu sống và nuôi dạy lúc còn nhỏ, đệ đã hứa sẽ tận trung với Đinh Tiên Phái, kể cả khi huynh có quyết định gì thì đệ vẫn sẽ nhất nhất nghe theo.
Dương Lâm vẫn im lặng. Hai người tiền bối thực không biết y đang nghĩ gì.
Đinh Thanh Lân nói:
- Giờ đệ hãy ra đi, ta có một số chuyện muốn nói với Dương Lâm.
Lý Văn Lâm nói:
- Vậy đệ đi.
Nói đoạn bước đi khỏi, trong phòng giờ chỉ còn lại Đinh Thanh Lân và Dương Lâm.
- Dương Lâm, sao ban nãy con không nói gì? – Đinh Thanh Lân khẽ nói.
- Sư phụ… Con… có lẽ sư phụ nên nhường lại chức Chưởng môn cho Lý sư thúc thì hơn.
Đinh Thanh Lân nói:
- Sao vậy?
- Con thấy… mình không xứng đáng làm Chưởng môn.
Đinh Thanh Lân khẽ cười:
- Con tưởng ta không biết tâm tình của con sao? Không phải là con thấy mình không xứng đáng, mà là con không muốn trở thành Chưởng môn đúng không? Có phải là con thấy ta quá xảo quyệt, quá… độc ác?
Dương Lâm vội nói:
- Sư phụ… thực tình không phải vậy đâu.
Hít một hơi dài, y mới nói:
- Con biết sư phụ là người thế nào mà. Sư phụ trước kia là một người hiền từ, nhân hậu, hiệp nghĩa, luôn quan tâm tới đệ tử trong Phái, không bao giờ làm chuyện gì trái với lương tâm. Có lẽ… tất cả chỉ là vì cái ghế đó, cái ghế Chưởng môn đã làm mờ mắt bao người… Và… sư phụ có lẽ…
- Có lẽ cũng bị quấn vào dòng xoáy của quyền lực? Có phải đó là điều con muốn nói?
Đinh Thanh Lân thở dài:
- Có lẽ đúng là như vậy. – Rồi ông lại nhìn y. – Nhưng con thì khác.
- Con cũng chỉ là một kẻ ham hố quyền lực, đâu hơn gì những người khác chứ.
- Con có biết vì sao ta lại chọn con làm đệ tử duy nhất không?
Dương Lâm khẽ lắc đầu, Đinh Thanh Lân bật cười:
- Lần đấy ta đi ngao du, phát hiện ra con, lúc đấy mới chỉ mười bốn, mười lăm tuổi, đang ngồi uống rượu cùng với một vị quan của triều đình lớn hơn con tới mười ba tuổi. Ta rất ngạc nhiên, liền sau đó suốt gần một tháng, hôm nào ta cũng ra quán rượu đó nghe hai người ngâm thơ đối tửu, trong lòng vốn rất bội phục một người trẻ tuổi như con, nên mới thu nhận làm đồ đệ. Dạy con được một thời gian, ta thấy con rất thông minh, tuy không phải là xuất chúng trong khoản học võ nhưng xét về chuyện đời ta thấy con hiểu biết rất nhiều.
Đinh Thanh Lân thở dài:
- Ta đã sớm biết, người kế vị chức Chưởng môn, không thể là một ai khác ngoài con. Biết điều đó rồi, ta cũng chẳng muốn thu nhận thêm một đệ tử nào nữa, ngộ nhỡ rằng tương lai hai huynh đệ sẽ đánh nhau để tranh cái chức Chưởng môn này thì chẳng phải kết cục tốt đẹp gì.
Nói xong, ông ho một tràng. Dương Lâm kinh hãi:
- Sư phụ… Sư phụ có sao không? Hay là đi mời thầy thuốc.
Đinh Thanh Lân lắc đầu, nói:
- Thôi con ra ngoài đi, nhắn với sư thúc của con để ông ấy lệnh cho đầu bếp ở Đinh Tửu Lâu chuẩn bị bữa tối cho ta như mọi người.
Dương Lâm thấy sư phụ nói vậy, cũng chẳng nghĩ nhiều thêm nữa, chỉ nói:
- Vâng.
Rồi bước ra khỏi phòng.
…o0o…
Sáng hôm sau, Lý Văn Lâm đến Đinh Tửu Lâu để tìm Dương Lâm, thì mới biết họ Dương đã đi từ lâu lắm rồi.
Họ Lý còn đang suy nghĩ không biết Dương Lâm đã đi đâu, thì từ bên ngoài, Vương Cung đã hớt hả chạy tới, nói với y:
- Sư phụ, sư phụ! Chưởng môn cho mời gọi người.
Lý Văn Lâm khẽ gật đầu, rồi cùng Vương Cung trở về Đinh Tiên Phái.
Đinh Thanh Lân đang ngồi nhìn xa xăm về một nơi nào đó, trên khuôn mặt ông phảng phất một nét buồn.
- Có phải Dương Lâm đã đi? – Đinh Thanh Lân khẽ nói.
Lý Văn Lâm im lặng.
- Lý đệ, ta không còn sống được bao lâu nữa. Tâm nguyện cuối cùng của ta, lời cầu xin nhờ vả cuối cùng của ta, chỉ là mong đệ hãy đưa y về đây, hãy phụ giúp nó trong công việc quản lý môn phái.
Lý Văn Lâm vội nói:
- Sư huynh, huynh không cần phải nhờ vả cầu xin gì… Đệ trước giờ luôn nghe theo lời huynh mà.
Đinh Thanh Lân mỉm cười nhìn họ Lý:
- Ta rất tin tưởng ở đệ, bởi đệ không nói rằng “huynh vẫn còn sống lâu lắm”, đệ không nói khách sáo mà thẳng thắn đồng ý rằng quả thực ta sắp chết.
Nói đoạn, ông lại ho sù sụ, Lý Văn Lâm vội tới gần bên ông.
- Máu? – Lý Văn Lâm ngạc nhiên khi thấy trên tay của Đinh Thanh Lân có máu.
- Phải, là máu. Vì đã vận hết sức lực của mình mà cầm kiếm xuất ra Nhất Kiếm Đoạt Mạng, nên ta mới phải có kết cục như bây giờ đây. Không ngờ cả đời ta chăm chỉ luyện tập để thành thục chiêu thức bá đạo đó, mà sau khi đã xuất ra một chiêu tâm đắc nhất thì cũng là lúc ta phải chết.
Đinh Thanh Lân nói:
- Hứa với ta, hãy giúp đỡ Dương Lâm hết sức nhé.
Lý Văn Lâm nói:
- Đệ hứa, sẽ một lòng một dạ phò tá Dương Lâm, quyết không có ý đồ làm phản.
Đinh Thanh Lân mỉm cười:
- Đệ hứa như vậy là ta mãn nguyện rồi.
Nói rồi, ông cũng từ từ nhắm mắt, miệng vẫn nở nụ cười hiền từ.
Lý Văn Lâm gọi:
- Sư huynh… sư huynh!
Đinh Thanh Lân cũng đã ra đi.
Lý Văn Lâm gào lên một tiếng thảm thiết.
Chỉ trong chưa đầy một tuần mà y phải chứng kiến các sư huynh sư đệ thân thiết rời bỏ y.
Y chừng như đã không thể chịu nổi được nữa rồi.
Lý Văn Lâm rút kiếm ra, hét lớn:
- Sư huynh, đệ đi với huynh đây!
Mũi kiếm đã chạm sát vào ngực y thì đột nhiên dừng lại.
- Không được, nếu như đệ đi thì chẳng phải là thất hứa với huynh sao?
Rồi lại tra kiếm vào bao, Lý Văn Lâm khẽ gật đầu:
- Sư huynh, đệ đã hứa, là đệ phải làm!
Trên ngực y, máu nhỏ thành từng giọt, y chẳng quan tâm, cứ thế bước khỏi căn nhà gỗ, không nói với các đệ tử đến một lời.
Trong đầu của Lý Văn Lâm chợt hiện ra một suy nghĩ. Y đã biết Dương Lâm hiện tại đang ở đâu.
…o0o…
Trần Ngọc Huyền còn đang ngáp ngắn ngáp dài đã phải trở dậy vì có tiếng gõ cửa ngoài sân.
Ra mở cửa, nàng giật mình khi nhìn thấy Dương Lâm.
- Dương… huynh?
Dương Lâm nắm chặt lấy tay nàng định kéo đi:
- Ngọc Huyền, hãy đi cùng ta thôi.
- Đi… đi đâu chứ?
- Đâu cũng được, tốt nhất là hãy đi khỏi Đại Cồ Việt, sang Trung Nguyên cũng được, ta… ta không thích làm Chưởng môn đâu, chỉ muốn được ngao du cùng muội thôi.
Trần Ngọc Huyền đỏ mặt nói:
- Nhưng muội vẫn còn là Bang chủ Nữ Nhân Bang mà sư phụ đã để lại, muội không thể vì ý thích cá nhân mà bỏ mặc lại bao nhiêu nữ nhân cô đơn nghèo khổ này được.
Rồi như nhớ lại cái gì đó, nàng lại trừng mắt nhìn Dương Lâm:
- Hơn nữa lần trước huynh chẳng phải đã rời đi mà không thèm nói lại một lời nào sao? Huynh chẳng phải đã hứa “sẽ điều tra cho muội” rồi sao, tại sao lại bỏ đi như vậy?
Dương Lâm cười khổ:
- Thôi mà, đừng giận ta nữa, lần đó chỉ là ta vội quá thôi. Hơn nữa mấy vị bằng hữu cũng giục…
Đúng lúc ấy, từ đằng xa, Lý Văn Lâm đã bước tới gần. Dương Lâm giật mình nghĩ: “Mình đi từ lúc nửa đêm bây giờ mới tới đây, sao sư thúc lại có thể bắt kịp được nhỉ?”
Lý Văn Lâm tới sát gần Dương Lâm, ôm quyền chào Trần Ngọc Huyền:
- Sáng sớm mà đã phải làm phiền tới Trần Bang chủ, thật là ngại quá.
Trần Ngọc Huyền cũng ôm quyền đáp lại:
- Lý đại hiệp không cần khách sáo.
- Hẳn Chưởng môn đã nói với Bang chủ.
Trần Ngọc Huyền ngơ ngác:
- Chưởng môn nào? Nói chuyện gì?
Lý Văn Lâm nói:
- Giờ Dương Chưởng môn đã là tân Chưởng môn của Đinh Tiên Phái, hôm nay người tới đây là có việc quan trọng.
Dương Lâm định mở miệng, Lý Văn Lâm đã nhanh tay điểm vào ba huyệt đạo trọng yếu trên người y, khiến y không thể cử động cũng chẳng thế nói gì. Lý Văn Lâm đứng ngay sát Dương Lâm, lại ra tay quá nhanh, nên ngay cả Trần Ngọc Huyền cũng chỉ nhìn thấy Lý Văn Lâm khẽ rung cổ tay chứ không biết là y xuất chiêu.
- Dương Chưởng môn muốn bàn về việc sẽ sát nhập Nữ Nhân Bang làm một chi phái của Đinh Tiên Phái.
Trần Ngọc Huyền kinh ngạc:
- Cái… cái gì?
Lý Văn Lâm ngạc nhiên nhìn Dương Lâm:
- Chưởng môn, người chưa nói gì thật sao?
Dương Lâm đã bị sư thúc điểm huyệt, đương nhiên không thể nói gì, nhưng lại muốn hét ra thật to hai chữ “không phải”, khuôn mặt hiện tại của y trông khổ sở hết sức.
- Chưởng môn ơi là Chưởng môn, chẳng phải hôm qua hai chúng ta đã bàn sẽ dùng Phong Lưu Bang và Nữ Nhân Bang làm bàn đạp dời đại bản doanh về Đại La này hay sao?
Trần Ngọc Huyền nhìn Dương Lâm:
- Dương huynh, có đúng như vậy không?
Dương Lâm đương nhiên không thể nói gì. Trần Ngọc Huyền cúi mặt:
- Thì ra là như vậy. Huynh không thực sự muốn rời đi với muội, chỉ là lợi dụng muội để giúp cho phái của huynh thôi. Cũng phải, đã là Chưởng môn, phải lo nghĩ cho phái chứ.
Dương Lâm đã nhìn thấy nàng rơi lệ. Trần Ngọc Huyền nói tiếp:
- Sau này huynh không cần phải tự mình đến để thương thuyết với muội đâu, cứ sai người khác đến là được, muội sẽ nhường lại chỗ này cho huynh.
Nói rồi, còn không kịp để ý chào Lý Văn Lâm, nàng đã chạy vội vào trong nhà. Lý Văn Lâm liền giải huyệt đạo cho Dương Lâm. Họ Dương được giải huyệt rồi, vẫn thẫn thờ nhìn theo hình bóng Trần Ngọc Huyền, vẫn chưa cử động.
Một lúc lâu, y mới nuốt nước bọt, nói:
- Cảm ơn sư thúc nhiều lắm, nhờ có người mà bây giờ Ngọc Huyền sẽ không bao giờ nói chuyện với đệ tử nữa.
Đúng lúc ấy hai người nghe thấy có tiếng người nói náo nhiệt ở ngoài cửa sông, Dương Lâm và Lý Văn Lâm cùng ra đó xem. Thì ra đó là đoàn thuyền của Lý Thái Tổ đang dời đô từ Hoa Lưu về thành Đại La, dân chúng đang đổ xô ra chào đón. Dương Lâm và Lý Văn Lâm còn thấy rõ, đứng bên cạnh hộ tống bảo vệ vị vua là Hồ Ngọc Phiến. Họ Hồ nhìn thấy hai người, trong lòng vô cùng hổ thẹn, liền quay mặt đi chỗ khác giả như không biết.
Lý Văn Lâm nhìn đoàn thuyền đi rồi, lại quay lại nói với Dương Lâm:
- Dương Lâm, hãy mau trở về phái đi nào.
Dương Lâm thở dài.
Y sợ, mình cũng sẽ quấn vào vòng xoáy của quyền lực.
Y sợ, mình cũng sẽ chỉ có kết cục giống như Mộc Kiếm Thanh và Lưu Càn.
Y sợ, vì quyền lực, mình sẽ mất đi những người thân duy nhất còn sót lại bên cạnh.
- Sư thúc, hãy về nói lại với sư phụ…
Lý Văn Lâm ngắt lời:
- Sư huynh đã quy tiên từ sáng sớm hôm nay rồi. Việc truyền lại chức chưởng môn cho ngươi chính là tâm nguyện cuối cùng của người.
Dương Lâm sững người.
Ngoài trời không hề lạnh, nhưng trong y lại cảm thấy rất lạnh. Cái lạnh cứa vào da thịt, cứa cả vào trái tim y.
Chỉ vì hai chữ “quyền lực” mà biết bao người đã phải chết.
Y còn muốn làm Chưởng môn được nữa sao?
…o0o…