ĐỢI EM TRỞ VỀ SẼ NÓI YÊU EM

“Giám đốc Cố?” La Xán Xán nghi ngờ gọi.

Cố Tử Hàng lấy lại tinh thần, gật đầu: “Ổn rồi.”

“Vậy cứ như này đi.” La Xán Xán nói.

Cố Tử Hàng giơ tay lên nhìn thời gian: “Còn hơn năm mươi phút, lái xe ít nhất nửa tiếng. Cô nhanh chóng thay thay đồ rồi đi theo tôi.”

La Xán Xán: “Được.”

Cố Tử Hàng xoay người, đột nhiên quay đầu lại, nói: “Ừ, là thay đồng phục.”

La Xán Xán tỏ ý đã biết. Cố Tử Hàng ra phòng khách chờ, La Xán Xán đóng cửa phòng ngủ để thay đồng phục. Sau khi thay xong, La Xán Xán và Cố Tử Hàng cùng nhau đi xuống lầu.

“Lên xe đi!” Cố Tử Hàng mở cửa ghế phụ, giục La Xán Xán. La Xán Xán khom người, vội vã lên xe. Cố Tử Hàng đóng cửa, khẩn trương vòng qua bên trái xe, mở cửa ghế lái, ngồi vào, rồi khởi động xe.

Chiếc xe lao về phía Tòa hành chính của hàng không Trường Cát.

Điện thoại của Cố Tử Hàng reo, anh nhấc máy. Là trưởng phòng Chu gọi đến.

“Giám đốc Cố, có phải bổ nhiệm lại người khác không?”

Trưởng phòng Chu hỏi qua điện thoại.

“Không cần. La Xán Xán sẽ xuất hiện đúng giờ.” Nói xong, Cố Tử Hàng liền cúp máy.

La Xán Xán nghe câu Cố Tử Hàng nói, đoán mọi người đang đợi cô. Cô nói với Cố Tử Hàng câu xin lỗi. Cố Tử Hàng quay sang La Xán Xán và nói: “Không sao.”

La Xán Xán nhìn ra bên ngoài, tốt, không có kẹt xe. Cô nghĩ như vậy, tuy nhiên mấy phút sau xe đã đi chậm lại.

“Lấy điện thoại ra kiểm tra tình hình giao thông hiện tại, xem ở đâu không có kẹt xe.” Cố Tử Hàng nói với La Xán Xán.

La Xán Xán dùng điện thoại mình kiểm tra tình hình giao thông, sau đó nói với Cố Tử Hàng: “Đường số 2 phía Bắc không có kẹt xe, nhưng hình như phải vòng một vòng lớn.”

Cố Tử Hàng tính toán thời gian và nói: “Vấn kịp.”

Anh tiếp tục đi đến đoạn khoảng cách phía trước rồi quay đầu lại.

Còn mười phút, Cố Tử Hàng và La Xán Xán cách Trường Cát còn mười km, có những đoạn còn bị giới hạn tốc độ.

La Xán Xán lo lắng sẽ trễ.

Cố Tử Hàng nói: “Mọi người sẽ cố gắng nói vài câu giúp, chúng ta chắc chắn sẽ đến kịp.”

La Xán Xán khẩn trương nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Cố Tử Hàng đổi làn đường, vượt qua, đổi làn, vượt, chạy xuyên qua dòng xe cộ.

Trưởng phòng Chu gọi lại để hối thúc, Cố Tử Hàng nói: “Nói người dẫn chương trình nói thêm vài câu nữa, tôi sẽ đến đó sớm thôi.”

Thời gian trôi qua, phòng hội nghị của Trường Cát đã gần đầy người. Đúng tám giờ, xe của Cố Tử Hàng cách Trường Cát vài trăm mét. Trong phòng hội nghị, dẫn chương trình xuất hiện trên sân khấu cầm micro đúng giờ.

“Hoan nghênh các vị lãnh đạo và nhân viên tham dự hội nghị lần này. Hội nghị hôm nay có thể nói là rất quan trọng đối với phi hành đoàn, bởi vì thời gian trước chúng tôi nghiêm ngặt bình chọn tiếp viên hàng không có nụ cười đẹp nhất ở Trường Cát. Tại hội nghị hôm nay, chúng tôi sẽ trao huy hiệu cho nữ tiếp viên hàng không Trường Cát có nụ cười đẹp nhất. Theo như thông lệ…”

Dẫn chương trình nói phần mở đầu đủ năm phút. Các nhân viên bên cạnh ra hiệu người đã đến, người dẫn chương trình mới nói: “Bây giờ, mời nữ tiếp viên hàng không có nụ cười đẹp nhất La Xán Xán lên sân khấu.”

La Xán Xán đẩy cánh cửa đi vào, đi lên sân khấu.

Người dẫn chương trình đưa micro cho La Xán Xán, để cô phát biểu cảm nghĩ.

La Xán Xán nhìn lướt qua phòng hội nghị, ánh mắt dừng lại trên người ngồi ở hàng đầu tiên, Cố Tử Hàng. Cố Tử Hàng ngẩng đầu nhìn cô mỉm cười. La Xán Xán quay mặt đi và chậm rãi nói: “Cảm ơn công ty đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ trên cương vị của mình, luôn nở nụ cười với hành khách, đối mặt với thất bại…”

La Xán Xán kết thúc phát biểu của mình, cả phòng hội nghị vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt.

Người dẫn chương trình cầm lại micro và nói: “Mời giám đốc phi hành đoàn, giám đốc Cố lên sân khấu để trao huy hiệu cho tiếp viên hàng không có nụ cười đẹp nhất.”

La Xán Xán không ngờ Cố Tử Hàng sẽ tự tay trao thưởng. Cô mím môi, đứng im trên sân khấu. Cố Tử Hàng đứng dậy khỏi ghế ngồi, bước lên sân khấu, lấy huy hiệu từ vật phẩm trong tay, bước đến trước mặt La Xán Xán.

“Chúc mừng.” Cố Tử Hàng gài huy hiệu vào bên trái của La Xán Xán.

La Xán Xán khẽ mỉm cười: “Cảm ơn, giám đốc Cố.”

Bên dưới có người chụp ảnh. Cố Tử Hàng và La Xán Xán đứng cạnh nhau và chụp ảnh chung.

Sau khi nhận huy hiệu, La Xán Xán bước xuống sân khấu, có người vẫy tay với cô. Cô vừa nhìn qua, là Dương Hồng Quyên và Chu Thiến Di, hai người họ đang ngồi cùng nhau. Bên cạnh Dương Hồng Quyên vẫn có ghế trống, La Xán Xán đi đến đó, ngồi xuống.

“Chúc mừng cô, La Xán Xán.” Dương Hồng Quyên cười nói.

Chu Thiến Di cũng nghiêng đầu cười nói: “Xán Xán, chúc mừng.”

La Xán Xán: “Cảm ơn hai cô.”

Trên sân khấu, Cố Tử Hàng bắt đầu phát biểu: “Tiếp viên hàng không có nụ cười đẹp nhất là tiêu chuẩn của Bộ phận phi hành đoàn hãng hàng không Trường Cát…”

Rất nhanh, buổi lễ kết thúc và mọi người giải tán. Ba người La Xán Xán, Dương Hồng Quyên và Chu Thiến Di cùng rời khỏi hội trường, tạm biệt nhau và rồi tự bắt taxi về nhà.

Một lần nữa, xe của Cố Tử Hàng dừng trước mặt La Xán Xán.

“Lên xe.” Cố Tử Hàng thò đầu ra khỏi cửa sổ.

La Xán Xán ngẩng đầu tìm xe nhưng đều có người. Vậy nên cô lên xe của Cố Tử Hàng.

Lên xe, La Xán Xán nói câu cảm ơn với Cố Tử Hàng. Sau đó, ngồi ngây người ra.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Cố Tử Hàng hỏi.

La Xán Xán không nghe thấy. Cố Tử Hàng cao giọng gọi: “La Xán Xán.”

La Xán Xán lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn Cố Tử Hàng: “Sao vậy? Giám đốc Cố.”

Cố Tử Hàng liếc cô lần nữa, hỏi: “Cô bị sao vậy?”

La Xán Xán cười nói: “Tôi không sao.”

Cố Tử Hàng nhớ lại bộ dạng của cô khi ở nhà, nhớ lại cuộc gọi với Nguyên Nghị, giọng của Nguyên Nghị. Anh cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng rõ ràng, La Xán Xán không muốn nói với anh, anh cũng không còn cách nào khác ngoài hỏi thăm.

Sau khi chở La Xán Xán về nhà, Cố Tử Hàng gọi cho Nguyên Nghị. Lúc gọi thì đã mười giờ. Cố Tử Hàng hỏi Nguyên Nghị ngủ chưa.

Nguyên Nghị nói: “Đang xem tivi.”

Cố Tử Hàng nói: “Tôi sẽ đến ngay.”

Cố Tử Hàng đến nhà Nguyên Nghị, thấy tivi trong phòng khách đang mở và có một cái gạt tàn trên bàn trước ghế sofa. Cái gạt tàn đầy tàn thuốc. Mà trước giờ Nguyên Nghị chưa bao giờ hút thuốc.

“Cậu hút bao nhiêu đó? So với người nghiện thuốc lá như tôi là quá nhiều.” Cố Tử Hàng kinh ngạc.

Nguyên Nghị không trả lời. Anh mở cửa cho Cố Tử Hàng, đi đến ghế sofa, ngồi xuống, nhặt hộp thuốc lá trên bàn, phát hiện nó trống rỗng. Anh ngước lên hỏi Cố Tử Hàng: “Có thuốc không?”

Cố Tử Hàng rút một điếu thuốc từ áo ra, ném nó cho anh: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cậu với La Xán Xán ấy.”

Nguyên Nghị đưa tay lấy điếu thuốc Cố Tử Hàng ném, lấy bật lửa châm, hít một hơi, ho vài tiếng: “Chia tay.”

Cố Tử Hàng lại kinh hãi: “Sao lại chia tay? Cậu đã thanh minh rồi mà, tôi thực sự rất ngưỡng mộ hai người đó. Hơn nữa, La Xán Xán không phải là con ruột nhà họ La, không phải như vậy là tốt với hai người sao?”

Nguyên Nghị vừa hút thuốc vừa nói người lớn không đồng ý.

“Nhưng đây dường như không phải là lý do hai người các cậu chia tay.” Cố Tử Hàng hiểu rõ Nguyên Nghị. Anh là một người đàn ông có trách nhiệm. Nếu đã ở bên cạnh ai, anh sẽ không từ bỏ dễ dàng.

Nguyên Nghị lại ho, thở dài: “Xán Xán rất vất vả. Do tôi xử lý mọi việc không tốt.”

“Vậy cậu định thế nào?” Cố Tử Hàng hỏi.

Nguyên Nghị không trả lời, vừa hút thuốc vừa ho.

“Cậu không hút được thì đừng hút nữa!” Cố Tử Hàng cau mày.

Nguyên Nghị còn dốc sức hút thuốc lá dữ dội.

Cố Tử Hàng không biết nói gì. Thấy Nguyên Nghị hút thuốc, cơn nghiện nghiện thuốc lá của anh xuất hiện, nên ngồi xuống đối diện Nguyên Nghị, lấy một điếu thuốc ra hút.

Nguyên Nghị không muốn nói nhiều, Cố Tử Hàng cũng không nói nhiều, hai người ngồi đó im lặng hút thuốc. Anh một điếu, tôi một điếu, cả căn phòng khách bị phủ đầy khói thuốc.

Một gói thuốc lá nhanh chóng cạn kiệt. Nguyên Nghị lại hỏi Cố Tử Hàng về thuốc lá, Cố Tử Hàng lật lại hộp thuốc cho anh xem: “Không có.”

Cơ thể Nguyên Nghị ngả lưng dựa vào ghế sofa. “Về đi, tôi không có chỗ cho cậu ngủ.” Nguyên Nghị nói.

Cố Tử Hàng hàm ý sâu xa: “Cậu ổn không?”

“Ừ.”

Cố Tử Hàng cũng biết Nguyên Nghị sẽ không làm điều gì bất thường. Anh gật đầu: “Được, tôi đi. Có chuyện gì thì cứ gọi cho cho tôi.”

Sau khi Cố Tử Hàng rời đi, Nguyên Nghị ngồi một mình trên ghế sofa cho đến sáng.

Hai ngày sau, La Xán Xán nhớ phải thăm bố mẹ ruột của mình. Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô vẫn chưa đi thăm bố mẹ ruột.

Cô đặt một vé về lại Nam Thành. Đến trước nghĩa trang liệt sĩ.

Nghĩa trang liệt sĩ rất rộng lớn. Cô không biết mộ bố mình ở đâu, vì vậy cô phải tìm từng cái một. Cô tìm kiếm từng hàng một một lúc lâu vẫn không tìm thấy.

“Anh dẫn em đi tìm bác trai.”

Một giọng nói quen thuộc truyền đến.

La Xán Xán ngẩng đầu, thấy Nguyên Nghị mặc một chiếc áo khoác màu đen, đứng cách cô vài mét.

Cô thất thần một lúc.

“Đi thôi.” Anh nói nhẹ nhàng.

Cô gật đầu: “Dạ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi