ĐÔI LẦN GẶP, LỠ BÉN DUYÊN

An Nhược Thần vừa đi, Tạ Kim liền đuổi theo.

Trước đó Tạ Kim một mực theo dõi An Nhược Thần, âm thầm đau khổ phải làm thế nào mới có thể nói chuyện được với nàng ta giữa một rừng người thế này. Ở đây đâu đâu cũng toàn binh sĩ nha sai, gã lại không muốn gây ra phiền phức gì. Còn chưa kịp nghĩ ra cách truyền lời thì chúng binh tướng đã xếp hàng xông ra, cảnh tượng này quá mức hùng vĩ, sự chú ý của gã bị chuyển dời, đến khi sực tình thì phát hiện đã không còn bóng dáng An Nhược Thần ở trong lều. Điều này khiến gã sợ hết hồn, gã vội chạy ra ngoài, từ đằng xa thấy An Nhược Thần đang đi về phía tây. Trực giác mách bảo gã đây chính là cơ hội để nói chuyện riêng với nàng ta, thế là đành bám theo. Trong đầu nghĩ xem liệu có đi lên chặn nàng ta nói xong câu kia rồi nhanh chóng đi lấy bạc không, nhưng lại sợ An Nhược Thần gào thét khiến quan binh ập đến.

Ngay khi còn do dự thì thấy An Nhược Thần quay đầu nhìn lại, gã sợ hãi co rúm người lại, rồi sau đó gã hạ quyết tâm, chỉ là một câu nói thôi mà, lại chẳng làm gì hết, cho dù quan binh nha sai thì cũng không thể làm gì được hắn.

Nhưng An Nhược Thần lại muốn chạy trốn, Tạ Kim như thấy bạc của gã cũng chạy mất, thế là vội vã gấp rút đuổi theo.

An Nhược Thần càng đi càng nhanh, sau đó biến thành chạy.

"An cô nương!" Tạ Kim hô lên.

Hắn biết họ của nàng, trong lòng An Nhược Thần càng hoảng hốt. Nàng một thân một mình, không dám dây dưa với gã. Cắn răng chạy gấp, chạy càng lúc càng nhanh.

"Cẩn thận tính mạng của cô." Tạ Kim chạy đuổi theo, vừa chạy vừa hét, có mấy phần đe dọa.

An Nhược Thần hoảng hốt chạy trong rừng, chui vào một bụi cây thấp bé.

"Đứng lại!" Tạ Kim hét lớn đuổi theo chạy vào, chợt thấy một cành cây bất ngờ đâm vào mặt gã. Gã bất ngờ không kịp đề phòng, hét một tiếng ái ối rồi che mắt nồi thụp xuống.

An Nhược Thần nhân cơ hội đè một nhánh cây bụi xuống thấp, nhánh cây bật ra, nàng nghe thấy gã nọ kêu rên thảm thiết, hình như là đập trúng vào mắt gã rồi. An Nhược Thần cũng không dừng tay, cúi thấp người chui vào bụi cây bên cạnh, sau khi chạy ra rẽ ngoặc thì tiếp tục chạy, đổi phương hướng mượn địa thế để núp, nhìn quanh một lượt rồi nhanh chóng lẩn vào một khóm cây, đứng sau đại thụ che đi bóng mình. 

Tạ Kim chửi thề, đứng dậy, dùng sức chớp mắt, đang định đuổi theo thì đột nhiên có một bàn tay bịt lấy miệng gã từ phía sau, một lưỡi kiếm sắc bén để sau hông gã, giọng nói xa lạ vang lên: "Cấm lên tiếng, nếu không sẽ giết ngươi."

An Nhược Thần nín thở trốn, không dám thở mạnh. Nàng không nghe thấy tiếng bước chân đuổi đến, cũng không nghe thấy tiếng hét của người kia, xung quanh quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm người ta sợ.

Rắc rắc.

Một nhánh cây ở cách chỗ nàng ẩn thân không xa bị người giẫm gãy.

Tiếng động kia như giẫm vào lòng An Nhược Thần, nàng sợ hãi run lên.

Xào xạc...

Đó là tiếng đạp lá rụng. Có người đang lại gần nàng.

An Nhược Thần che miệng, rất sợ mình phát ra động tĩnh dẫn người đến.

Chỉ một lát sau, có người đi đến trước bụi cây nàng đang núp, hình như đang lấm lét nhìn trái nhìn phải, đi ra ngoài rồi lại quay vào, đi vòng vòng tìm kiếm. An Nhược Thần thấy được quần và giày của người kia, nhưng lại không thấy rõ vạt áo xiêm y, chắc hẳn hắn ta mặc trang phục ngắn, không phải là gã đàn ông vừa nãy đuổi theo nàng.

"Cô nương, đã không sao rồi, đi ra đi."

Chất giọng hiền hòa, nhưng âm thanh lại đầy xa lạ.

An Nhược Thần không dám chắc chắn, nàng không cử động.

Người kia lại đi mấy bước nữa, cách xa bụi cây nàng đang núp một khoảng, lại nói: "Ở đây nguy hiểm, đi ra đi, ta  dẫn cô đi gặp tướng quân."

An Nhược Thần do dự.

Người kia lại tiến lên phía trước, cách nàng càng lúc càng xa. An Nhược Thần vẫn không dám nhúc nhích, nhưng lại cảm thấy cứ trốn như vậy thì không phải cách hay. Nàng đưa tay định gạt cành lá bụi cây ra lén quan sát, thì chợt nghe thấy tiếng hét truy kích từ đằng xa. An Nhược Thần rụt tay về lại.

Rồi dần dần không nghe thấy tiếng hét nữa, nhưng hình như có càng nhiều người chạy vào rừng hơn. Có người quát lớn: "Lục soát cẩn thận, đề phòng hắn ta có đồng bọn đang trốn."

Cái từ "hắn" này nghe có vẻ như đang nói gã đàn ông mặc xiêm y màu xanh đen đuổi theo nàng kia. An Nhược Thần không rõ chuyện gì đã xảy ra, cũng không biết mình có nên ra ngoài hay không. Trong lúc do dự thì dưới chân mất thăng bằng, đá phải hòn đá làm nó lăn ra khỏi bụi cây, còn nàng suýt nữa ngã nhào ra đất, theo bản năng khua khoắng hai tay để người đững vững, nhưng lại đụng vào bụi cây, tiếng xào xạc vang lên. Nhủ thầm thôi hỏng rồi, có mấy người đã chạy vội đến, cầm thanh kiếm gạt bụi cây ra, hai binh lính bất ngờ xuất hiện trước mắt An Nhược Thần.

An Nhược Thần kêu to: "Quân gia cứu mạng, có đạo tặc muốn hại tôi."

An Nhược Thần bị áp giải đến trước lều trướng bên ngoài hội trường.

Nàng nói An phủ bọn họ cầm theo thiệp do Tông Trạch Thanh tướng quân tặng đến dự lễ, cơ thể nàng khó chịu, trên khán đài nhiều người khiến nàng khó thở, thế nên muốn về xe ngựa ngửi ít muối*, cũng đến nơi ít người đi dạo loanh quanh chút, không ngờ lại đi lạc, đang định tìm người hỏi đường thì lại gặp phải đạo tặc muốn giết nàng. Mấy vị binh lính nghe thế bèn đi báo lại với Tông Trạch Thanh tướng quân, đợi đến khi quay về thì nói Tông tướng quân muốn gặp nàng. An Nhược Thần thở nhẹ một hơi, gặp được Tông Trạch Thanh là tốt rồi.

(*Ngửi muối có thể giúp người tỉnh táo lại trong thời gian rất ngắn.)



Đến trước trướng, vệ binh ở cửa vén màn lên, An Nhược Thần cất bước đi vào, lại thấy Long Đại ngồi trong trướng.

"Xin ra mắt Long tướng quân." An Nhược Thần lật đật hành lễ.

"Lá gan cô lớn quá nhỉ, càng lúc càng gây động tĩnh ồn ào hơn." Giọng Long Đại khá bình thản, không nghe rõ là vui hay giận.

An Nhược Thần sợ Long Đại trách tội, bèn vội vã cẩn thận nói rõ đầu đuôi câu chuyện ra.

Long Đại nhíu mày, cầm lấy tờ giấy hẹn gặp mặt kia nhìn xem, rồi bảo vệ binh cho gọi Tạ Cương đến.

Tạ Cương nhanh chóng có mặt, đá văng Tông Trạch Thanh đang tò mò nhìn dáo dác trước trướng rồi đi vào trong. Chỉ một lát sau liền đi ra.

Tông Trạch Thanh ôm lấy vai Tạ Cương hỏi: "Này người huynh đệ, tướng quân và An cô nương có chuyện gì thế?"

"Nếu liên quan đến ngươi thì tướng quân sẽ nói cho ngươi biết."

"Dĩ nhiên là liên quan đến ta rồi." Tông Trạch Thanh giận dữ nói: "Tướng quân dặn ta làm thế này thế nọ, có thể không nói cho ta biết vì sao à."

"Ừ." Tạ Cương nghiêm túc gật đầu.

Tông Trạch Thanh đợi hắn nói tiếp, cùng đi ra ngoài một đoạn, nhưng Tạ Cương không nói thêm câu nào nữa, chỉ mang cái vẻ mặt đầy đứng đắn rời đi. Tông Trạch Thanh bị chọc tức vỗ mặt vài lần mới nhịn không đạp Tạ Cương mấy cú. Nghĩ một chút rồi đành quay về trước trướng chờ hầu, đợi Long Đại căn dặn.

Ở trong trướng, Long Đại hỏi An Nhược Thần: "Cô thấy thế nào?"

Mỗi lần An Nhược Thần bị Long Đại hỏi như thế đều khá căng thẳng, có cảm giác như tướng quân đang cố ý kiểm tra nàng, "Nếu không phải là tướng quân hẹn tôi gặp mặt, vậy thì nhất định có người biết tôi từng báo tin với tướng quân, nên mới dùng mảnh giấy giả kia để dụ xem tôi có bị mắc câu không. Người biết chuyện này, tôi chỉ biết được mỗi Tạ tiên sinh kia. Nếu như tôi mắc câu, một mình đi vào rừng thì có thể nhân lúc tôi đi lạc mà giết người diệt khẩu. Gã đàn ông đuổi giết tôi mặc xiêm áo xanh đen, nếu tôi nhớ không nhầm thì cái ngày Tạ tiên sinh bí mật gặp bà mối Từ đó, hình như cũng mặc đồ màu này."

Nàng dừng lại, nhìn sắc mặt Long Đại lại nói tiếp: "Nhưng làm thế thì thật quá mạo hiểm, dù sao cũng là đại hội thề chúng, có trọng binh canh giữ, khắp nơi đều là binh tướng và nha sai, nếu có chút sơ sẩy thì chính là đi vào đường chết."

"Đúng là đi vào đường chết thật, tên kia đã chết rồi." Long Đại nói.

An Nhược Thần giật mình. Nàng nghe có tiếng rượt đuổi, biết là binh tướng vào rừng lục soát, nhưng không biết người kia đã chết."

"Ta nhận được tin trước khi cô được đưa đến, vệ binh tuần tra ở cánh tây thấy có người khả nghi, liền vào rừng lục soát, không ngờ gặp phải phục kích. Bọn họ rượt theo hung thủ, đâm tên đó bị thương, hung thủ ôm vết thương chạy trốn, vệ binh lần theo vết máu bắt được, cuối cùng tìm thấy thi thể, tên kia đã uống thuốc độc tự vẫn rồi."

"Tự vẫn?"

"Có lẽ biết sau khi bị bắt sẽ bị thẩm vấn nghiêm, mà hắn lại tuyệt đối không thể khai ra bí mật, biết không trốn được, bèn dứt khoát uống thuốc độc tự vẫn."

An Nhược Thần ngẩn ra: "Tướng quân nghĩ vậy sao?"

"Đây đã từng là thủ đoạn của mật thám. Lúc nào bọn chúng cũng mang thuốc độc bên ngoài, vào khoảnh khắc cấp bách, để tránh lộ thân phận và tình báo thì sẽ tự vẫn." Long Đại ngừng lại, nhìn sang An Nhược Thần, "An cô nương có vẻ khá nghi ngờ, An cô nương nghĩ thế nào?"

Lại đến nữa rồi. An Nhược Thần nuốt nước bọt cái ực, "Nếu hắn ta không thể bị thẩm tra khai ra bí mật, như vậy chắc hẳn thân phận phải quan trọng, nhưng lại dùng thủ đoạn vô cùng nguy hiểm dễ xảy ra sai sót ở một nơi như thế này để làm hại tôi, thật sự là quá ẩu rồi."

Long Đại không tiếp lời ngay, An Nhược Thần không biết hắn có thấy nàng nói đúng hay không."

Một lát sau, Long Đại hỏi: "Cô nương cảm thấy hắn ta có lựa chọn tốt hơn sao?"

An Nhược Thần nhắm mắt đáp: "Cho dù có lẻn vào nhà tôi hạ thủ thì cũng tốt hơn là ra tay ở nơi này, không đúng ư?"

"Lần trước đạo tặc làm loạn nhà cô đã khiến cha cô tăng cường phòng vệ, mà ta cũng phái thêm người âm thầm bảo vệ. Vào nhà cô ra tay, chưa chắc hắn đã thực hiện được."

"Nhưng dễ chạy trốn hơn mà. Dù nhà tôi có nhiều hộ vệ hay tướng quân phái nhiều người đến đi chăng nữa, cũng tốt hơn nơi thiên binh vạn mã này. Hắn ta như thế không phải là tự mình nhận lấy hậu quả, ép mình không thể không tự vẫn sao?"

Long Đại không trả lời. An Nhược Thần hơi thấp thỏm, không biết hắn nghĩ như thế nào. Rồi lại nhớ hắn đã giúp nàng sắp xếp kế hoạch trốn nhà, nhưng giờ xảy ra chuyện này nên không tiện hỏi lắm.

Im lặng một lúc như thế, bỗng Long Đại nói: "Vốn định sau cuộc so tài luyện binh sẽ để Tông tướng quân đến nhà cô uống ly trà để cô có thể tránh mọi người rời khỏi nơi hỗn loạn, đến lúc đó cô sẽ có cơ hội gặp riêng ta. Nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này. Chúng ta nói ngắn gọn thôi, vào giờ thân* mười lăm tháng mười, sẽ có đoàn xe đưa lương thực xuất phát đến thành Thiệu bên cạnh từ cửa nam, quản sự đoàn xe là thuộc hạ cũ của ta, họ Tưởng tên Tưởng Trung. Ta sẽ dặn dò hắn sau. Với sự thông mình của cô, ắt hẳn hôm đó có thể chạy đến cửa thành nam. Lão Tưởng sẽ bố thu xếp cho cô chỗ trên xe ngựa, ra vào các thành sẽ không bị kiểm tra. Huyện Tân thành Thiệu là quê của lão Tưởng, nương tử và hài nhi của hắn đều ở bên kia, cũng có mạng lưới ở đó, nói là bà con xa đến nhờ cậy, làm một bộ văn thư hộ tịch cũng không thành vấn đề, có sự sắp xếp của hắn, muốn một cuộc sống cũng không quá khó khăn. Nếu cô cần cù chịu khó thì có thể sống được."

(*Khoảng từ 15 giờ đến 17 giờ.)



An Nhược Thần vừa ngạc nhiên lại vừa mừng rỡ, đứng sững ra một lúc, hít sâu một hơi, hốc mắt đỏ lên, rồi quỳ xuống dập đầu kêu bịch bịch: "Dân nữ tạ ơn tướng quân, đại ân đại đức của tướng quân, nhất định dân nữ sẽ báo đáp."

"Nếu cô thuận lợi ra đi, ta cũng không quá mong cơ hội gặp lại cô, cũng không cần báo đáp. Sau này cô sống qua ngày khỏe mạnh, sống như những gì cô đã hy vọng là đủ rồi. Như thế cũng không uổng công ta bố trí mọi thứ cho cô."

Sống như những gì mình đã hy vọng...

An Nhược Thần quỳ trên đất, suýt nữa nước mắt đã chảy ra. Cho đến bây giờ chưa từng có ai nói với nàng như thế, cuối cùng cũng có người chạm đến nỗi lòng của nàng. Chưa hề có ai từng quan tâm xem nàng muốn cuộc sống thế nào, ngay cả bà vú hiểu nàng rõ nhất cũng chỉ lau nước mắt bảo nàng ráng nhẫn nhịn. Không phải là nàng không thể nhịn, chỉ là không biết phải nhịn đến khi nào, xuyên suốt cả đời, khoét hết ý chí của nàng, để nàng như cái xác biết đi, thậm chí có thể bỏ mạng vô ích. Giống như một con rối, cuối cùng bị rớt vỡ tan tành, không còn chút giá trị nào.

Nàng không muốn sống như vậy.

Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng An Nhược Thần chỉ có thể nặn ra một câu: "Cảm tạ tướng quân!"

"Khoan cảm tạ ta đã. Nay gặp chuyện này, phải xem đã xảy ra chuyện gì trước đã, trước mười lăm tháng mười, nếu không có chuyện gì phát sinh thì cô mới có thể rời đi được, nếu không ta phải hạ lệnh giam giữ cô."

"Vâng." An Nhược Thần đáp lại, lòng hơi thấp thỏm. Tạ tiên sinh chết rồi, như vậy nàng sẽ không găp nguy hiểm nữa. Nhưng chuyện ngày hôm nay khá là kỳ lạ, chuyện liên quan đến nàng, nhưng nàng không thấy được chút đầu mối ào. Nàng có cảm giác hình như tướng quân có tính toán gì đó, nhưng lại không dám hỏi.

An Nhược Thần khẽ cắn răng, nếu nàng có thể thuận lợi rời khỏi nơi này, thì những người khác có can hệ gì đến nàng. Không việc gì phải hỏi, đừng gây phiền toái cho mình.

"Cô hét cứu mạng, quân lính lục soát rừng, nhất định thái thú đại nhân sẽ nhận được tin, chắc hẳn sẽ vời cô đến hỏi chuyện." Long Đại nói.

An Nhược Thần vội bảo: "Hôm nay tôi không được thoải mái, trên khán đài nhiều người ồn ào nên tôi khó thở, muốn về xe ngựa ngửi ít muối, nhân tiện hít thở không khí, rồi thế nào mà đi lạc đường, không may gặp phải kẻ xấu. May mà có quân gia đến cứu."

Long Đại gật đầu, cô nương này đúng là lanh lợi. Hắn chưa nói chuyện mật thám với Diêu Côn, quan hệ trong thành này khá phức tạp, hắn còn chưa tra ra được lai lịch của Tạ tiên sinh, nhưng từ các dấu vết manh mối, chắn hẳn người này có mạng lưới rất rộng và thế lực mạnh, càng nhiều người biết thì khả năng bứt dây động rừng càng cao. Tạm thời hắn chưa công khai.

Sau một phen dặn dò An Nhược Thần, Long Đại liền để Tông Trạch Thanh sai người đưa nàng về lều, cũng báo lại chuyện này với thái thú Diêu Côn.

Một lúc sau, Tạ Cương đến báo lại. Diêu Côn đã triệu vệ binh và An Nhược Thần đến hỏi chuyện, Tưởng Tùng đi theo. Bên Tạ Cương đã sắp xếp trinh thám thầm điều tra chuyện hôm nay.

"Cũng không biết gã đàn ông kêu An cô nương ra ngoài trước khi vệ binh phát hiện đó là người nơi nào. Vệ binh không lục soát được người khả nghi nào khác, nhưng An cô nương lại nói người đó không phải là gã mặc xiêm áo xanh đen kia. Theo như tình hình lúc ấy, hơn mười vệ binh và mấy nha sai đã vào trong rừng, nhưng không một ai thấy tung tích người kia. Vệ binh canh chừng vòng ngoài cũng không thấy kẻ khả nghi nào ra vào." Tạ Cương nói: "Âm thanh xa gần nghe sẽ khác nhau, kêu gào từ xa thì phải dùng sức vận khí, còn lúc ở gần chỉ cần thấp giọng nói là được, An Nhược Thần không nhận ra cũng hợp lý, nếu nói là trang phục khác nhau, đối phương biết An cô nương đang trốn, đoán được tầm mắt nàng ta bị chặn, cũng có khả năng vì để dụ nàng ra nên mới vén xiêm áo lên, để lộ quần trong như đang ăn mặc theo lối trang phục ngắn."

Long Đại nhíu mày suy nghĩ.

Tạ Cương nói: "Lúc đó vệ binh đã bao vây cánh rừng, nếu thật sự có tòng phạm, như vậy chắc chắn sẽ không để lọt dấu vết được, nhưng ngoài An cô nương ra, những người khác lại không phát hiện được gì, cho nên khả năng này rất thấp. Trừ khi người đó mọc cánh mà bay. Có lẽ từ đầu chí cuối chỉ có một người, hắn vốn muốn dụ An cô nương đi ra, sau đó nghe thấy có người vào rừng, muốn giết người xông ra, nhưng khi bị thương thì cảm thấy tuyệt vọng, thế nên mới tự vẫn. Bất kể là gì, ta đều đã căn dặn bên dưới rồi, hôm nay tất cả mọi người nghe thấy chuyện ở rừng cây đều sẽ được tra xét cẩn thận, nếu thật sự có đồng bọn, nhất định sẽ để lại dấu vết."

Không bao lâu sau, Tưởng Tùng cũng đến báo lại chuyện này với Long Đại.

Tưởng Tùng là trấn vệ tướng quân, chủ quản chuyện hộ quân phòng vệ thủ trại, làm việc cẩn thận. Hắn bẩm báo chuyện này một cách rõ ràng có trước có sau, đã cẩn thận xem xét trong rừng rồi, thi thể cũng được kiểm nghiệm. Lúc thái thú Diêu Côn thẩm án thì hắn có mặt bên cạnh, cũng hỏi kỹ An Nhược Thần, nhưng tạm thời không tra ra được gì. Không ai biết thân phận của gã kia. An Nhược Thần cũng không biết mục đích của hắn, tưởng là trộm nhân lúc lộn xộn muốn cướp tiền. Tuy nàng nói như vậy, nhưng trong lòng mọi người đều cảm thấy có khi nào là tặc tử nổi sắc tâm muốn giở trò đồi bại hay không. Lúc thái thú tra hỏi, An Chi Phủ ở bên cạnh nghe thẩm vấn đã nổi đóa rồi, luôn miệng quát mắng con gái không hiểu chuyện lại dám tự ý rời lều, xấu hổ mất mặt, làm nhục gia môn. Mắng đến mức An Nhược Thần trào nước mắt, khóc nấc không thành tiếng.

Long Đại có thể hình dung ra cảnh tượng lúc đó, không hỏi nhiều về chuyện An Nhược Thần nữa, trái lại hỏi thăm ý định của Diêu Côn. Tưởng Tùng nói thái thú đại nhân đã an bài kiểm tra lai lịch của người chết, vì không lục soát được thiệp trên người hắn, nên không biết hắn đã lẻn vào hội trường bằng cách nào. Diêu Côn còn nghiêm lệnh sai chúng nha môn tuần tra khắp nơi trong hội trường một lượt, nhưng không phát hiện được gì khác lạ. Những người khác trong An gia cũng chưa gặp người kia bao giờ, đoán là đối phương thấy An đại tiểu thư đi lạc, nhất thời muốn ra tay. Người kia biết chút võ công, khi vệ binh xông vào rừng lùng bắt, hắn đã mượn địa thế âm thấm phóng phi tiêu, vệ binh đánh bọc đuổi theo giơ giáo đâm vào bụi cây và đâm trúng hắn, dọc đường người nọ chạy trốn, vệ binh men theo vết máu đuổi theo, phát hiện vết thương của người kia rất nặng, máu chảy đầy đất, có lẽ do biết chạy không bao xa nên mới uống thuốc tự vẫn.

"Diêu Côn còn có sắp xếp gì khác không?" Long Đại hỏi.

"Thái thú đại nhân sai người đem thi thể về phủ nha, để ngỗ tác khám nghiệm tử thi, sai người điều tra thân phận. Còn những chuyện khác thì không nói nhiều." Tưởng Tùng nói đến đây lại không phục: "Tướng quân, tên khả nghi này, đáng lý nên là quân đội chúng ta điều tra mới phải."

Long Đại thờ ơ đáp: "Cũng không có bằng chứng cho thấy người này là mật thám, cứ để Diêu Côn thăm dò đi. Để xem đến cuối hắn ta quyết định chuyện này thế nào."

An Nhược Thần về nhà, lại bị An Chi Phủ trách mắng một phen. Tiền Bùi nghe được tin ở hội trường, bèn theo một nhà An thị quay về An phủ, hỏi thăm An Nhược Thần rất ân cần từ tốn, hỏi rõ nguyên do, lại khuyên An Chi Phủ chớ tức giận, nói đại cô nương đã bị dọa sợ rồi, cứ để nàng nghỉ ngơi.

Thái độ Tiền Bùi như vậy, người An gia vừa được trấn an mà cũng có ngạc nhiên nghi ngờ. Đợi sau khi lão về, An Chi Phủ liền quát ra lệnh An Nhược Thần về phòng đóng cửa suy ngẫm. Đàm Thị phòng nhì lo lắng, vội hỏi An Chi Phủ đã xảy ra chuyện gì, sợ An Nhược Thần vì thế mà bị mất danh tiết, Tiền Bùi chê rồi hủy cười. An Chi Phủ cũng sợ điều này, ông ta còn chưa lấy được hàng về, Tiền Bùi nói là không sao, nhưng một ngày còn chưa thấy được đồ thì ngày đó sẽ không cách nào yên tâm nổi.

An Chi Phủ trái lo phải nghĩ, bàn bạc với Đàm Thị, quyết định vẫn nên nhanh chóng định hôn sự của An Nhược Phương với Tiền Bùi, ván đã đóng thuyền mới có thể khiến Tiền Bùi vui vẻ được.

An Nhược Thần quay về phòng, không để ý đến chuyện phiền não kỳ quặc ngày hôm nay nữa, chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ. Mười lăm tháng mười, nàng sẽ rời khỏi nhà, sống một cuộc sống hoàn toàn mới. Chỉ cần cố gắng nửa tháng, không gây rắc rối gì, cứ im im là được.

Nhưng trong đêm ấy, An Nhược Hi bỗng nhiên đi đến, nổi giận đùng đùng, tức điên mắng An Nhược Thần một hồi. Nói nàng không biết thận trọng, vì sao giữa chừng lại rời khỏi chỗ? Ngửi muối cho tỉnh? Đúng là nực cười. Có phải là muốn đi gặp tướng quân, hay do không trèo cảo nổi chỗ Long tướng quân nên muốn đi bám víu vào Tông tướng quân không? Không ngờ lại rước phải kẻ háo sắc? Đồ không biết xấu hổ như thế, tự hủy hoại mình là đủ rồi, lại còn làm liên lụy đến người nhà, rước tai họa đến, nàng ta muốn gánh thế nào cho nổi đây hả!

An Nhược Thần chẳng hiểu gì, nàng cứ nhìn An Nhược Hi. Bình thường nếu nàng bị phạt, An Nhược Hi có mừng có cười nhạo, nhưng tức giận như thế này thì là lần đầu tiên, nàng gây ra họa thì liên quan gì đến nàng ta?

"Nhìn cái gì?" An Nhược Hi bị An Nhược Thần nhìn đến mức mặt đỏ bừng, giẫm chân hét to, "Lần này Tiền lão gia không chê tỷ là may lắm rồi, nếu xảy ra điều gì không may... thì ta..." Nàng ta khẽ cắn răng: "Ta sẽ không bỏ qua cho tỷ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi