ĐÔI LẦN GẶP, LỠ BÉN DUYÊN

Thế nhưng vẫn phải đóng kịch tiếp, nếu không sẽ lộ tẩy mất. An Nhược Thần vẫn chưa quên An Bình và đám đầy tớ đang đứng bên cạnh đâu.

An Nhược Thần vờ e thẹn buông tay chàng trai kia ra, dịu dàng nói: “Ôi chao, tiểu nữ nhất thời kích động quên mình, mất lễ phép rồi, xin tướng quân chớ chê trách.”

Đối sách đầu tiên, say đắm đến điên dại mà gây náo loạn, không ai phản ứng, vậy vừa khéo nàng có thể nhân đó rút lui.

Nhưng lúc này có hai tên vệ binh chạy đến, giống như cuối cùng cũng sực tỉnh ra, cản An Nhược Thần lại, quát lên: “Người từ đâu tới đấy? Lại dám nhiễu loạn Long tướng quân đại giá.”

Thì ra đúng là Long tướng quân thật kìa! An Nhược Thần thở phào một hơi, bịch một tiếng nhanh chóng quỳ xuống: “Tiểu nữ không hiểu chuyện, đã đụng phải tướng quân, xin tướng quân tha mạng.”

Đối sách thứ hai, nếu có người quát ngăn trở, mau chóng nhận tội.

Đám người An Bình vốn ngẩn người mà nhìn, vừa thấy An Nhược Thần quỳ xuống run rẩy xin tha mạng thì cũng bị hù dọa, hấp tấp quỳ xuống theo. “Tiểu nhân An Bình, là quản sự của An gia ở thành Trung Lan, vị này là đại tiểu thư nhà chúng ta. Đã lỗ mãng thất lễ rồi, xin tướng quân chớ trách.”

Uy danh của Long Đằng Long đại tướng quân người người đều biết, hắn ta dẫn binh đến đây đóng quân cũng là chuyện lớn của cả quận, là chuyện mà mấy ngày nay cả thành bàn tán xôn xao. An phủ bọn họ đương nhiên cũng nghe tin mà rục rịch, từ lâu lão gia An Chi Phủ đã có chuẩn bị, bàn bạc rất nhiều lần với các phú thương quyền quý trong thành, mọi người ai ai cũng muốn nịnh nọt lấy lòng, cũng đã sắp xếp xong xuôi chuyện bày thiết yến viếng thăm đưa lễ cả rồi.

Chẳng qua là theo tin tức từ chỗ quận phủ, ngày mai Long đại tướng quân mới đến kia mà, sao hôm nay đã ở đây rồi?

An Bình khá căng thẳng, đại tiểu thư đụng phải tướng quân, xin đừng gây ra tai vạ gì. Nhưng hôm nay tướng quân đang ở ngay trước mắt, An phủ bọn họ thấy trước một bước sớm hơn so với người khác, vậy mà lại là một cơ hội. An Bình nhanh chóng xuất ra thủ đoạn xã giao khôn khéo chu toàn ngày thường, nói một thôi một hồi, cái gì mà từ lâu đã nghe uy danh của tướng quân, không chỉ có đại tiểu thư mà trên dưới An phủ bọn họ cũng luôn ngưỡng mộ tướng quân, lão gia đã chuẩn bị lễ vật đâu ra đấy, yến tiệc cũng được bố trí xong xuôi, nếu tướng quân có thể bớt chút thời gian hạ mình đại giá quang lâm, căn nhà rách An phủ nhất định sẽ rực rỡ. Tướng quân đi đường khổ cực, sau này lại vì an uy của biên giới mà vất vả, lão gia bọn họ đã sớm căn dặn trên dưới trong phủ nên vì tướng quân mà bỏ ra một phần tâm sức. Hôm nay gặp nhau thật đúng lúc, trông tướng quân đại nhân đại lượng, xin đừng trách tội họ.

An Nhược Thần ở bên cạnh cúi đầu rũ rèm, dáng vẻ ngoan ngoãn. An Bình nói một câu, nàng liền tiếp lời phụ họa nào “vâng” nào “đúng thế“.

Đối sách thứ ba, chớ ra mặt, đứng dựa bên. Bình tĩnh quan sát biến động.

An Bình líu lưỡi nói cả nửa ngày, cuối cùng vị Long đại tướng quân này cũng mở miệng, hắn nói với vệ binh: “Không sao, để cho bọn họ đi đi.”

Quá tốt rồi quá tốt rồi, An Nhược Thần cúi người hành lễ, che đi niềm vui sướng trên mặt.

Đối sách thứ tư, có thể đi thì mau đi đi, đừng nán lại nữa.

An Binh ở bên cạnh cũng vội vã dập đầu nói cám ơn cáo từ. An Nhược Thần cố kiềm chế ánh mắt mình, từ đầu chí cuối không nhìn lấy bọc áo quần của nàng lần nào, cũng may là đã đi xa mà không có ai gọi nàng lại lấy bọc quần áo đi. Hình như An Bình cũng chẳng chú ý đến chuyện đó luôn. An Nhược Thần cúi đầu buông mắt, chuyên tâm đi bộ.

Dưới sườn núi, Long đại tướng quân vẫy gọi một binh sĩ tới: “Đổi một bộ thường dân, lặng lẽ đuổi theo xem bọn họ đi đến đâu.”

Binh sĩ nhận lệnh nhanh chóng rời đi.

Long đại tướng quân nhìn theo bóng lưng của mấy người kia, như có điều suy nghĩ.

Dưới chân là thổ địa của quận Bình Nam, mà chưa đến vài ba dặm, chính là thành Trung Lan.

Quận Bình Nam là quận sát biên giới Tiêu quốc, mà thành Trung Lan lại chính là quận thành của quận Bình Nam.

Hai thập kỷ trước, Nam Tần và Tiêu quốc từng vì tài nguyên mà tranh đấu cướp đoạt liên miên mấy năm, sau lại hai nước đứng ra đàm phán, định ra hiệp ước, hòa bình sống chung giao hảo với nhau đã hơn mười năm. Nhưng năm nay, phía Nam Tần lại vì mấy chuyện mà làm ầm lên.

Ví dụ như du phỉ Nam Tần vượt biên cướp bóc giết chóc thôn dân Tiêu quốc, tước đoạt tiền bạc của thôn dân, bắt trói đàn bà phụ nữ, quận Bình Nam xuất binh dẹp loạn, tiêu diệt du phỉ nhưng vẫn không lạc quan lắm. Nam Tần lên tiếng chối bỏ bọn họ liên quan đến chuyện này, càng không thừa nhận chứa chấp cường đạo, trái lại lại nói đó là do du phỉ Tiêu quốc gây ra rồi trốn đến biên giới Nam Tần, Nam Tần cũng đã điều tra kỹ, muốn truy cùng diệt tận những kẻ đó, đuổi chúng về Tiêu quốc.

Mặt khác, Nam Tần nhiều lần kháng nghị vấn đề thuế quan mua bán bên biên giới và đặc cung hàng hóa trong hiệp nghị của hai nước lên Tiêu quốc, thay đổi hẳn thái độ xuôi thuận lúc trước, trong yêu cầu có nhiều điều kiện hà khắc gây khó khăn.

Hơn nữa bọn họ liên tục qua lại thân thiết với các nước xung quanh, thái độ mập mờ, nhất là như chuyện đột nhiên kết đồng mình cùng Đông Lăng quốc, mà Đông Lăng lại là nước sát biên giới Tiêu quốc. Trong thời gian này Tiêu quốc còn nhận được tình báo mật đến từ trinh thám, rằng Nam Tần đang bí mật tăng số quân đội ở khu vực biên giới. Lúc này Tiêu quốc mới đàm phán đòi giải thích, nhưng phía Nam Tần lại tuyên bố là vì trừ phiến loạn, cũng uyển chuyển cảnh cáo Tiêu quốc đừng có mượn cớ ngụy trang thành du phỉ mà xâm phạm lợi ích biên giới Nam Tần.

Dưới tình hình bên ngoài mập mờ có ý đồ nguy hiểm đấy, hoàng đế Tiêu quốc cùng chúng thần vội đề cao cảnh giác.

Vậy là hộ quốc đại tướng quân Long Đằng nhận lệnh, dẫn binh chạy đến quận Bình Nam canh giữ biên giới Tần Tiêu.

Tổ phụ Long Dật của Long Đằng là khai quốc tướng quân, vì tiên hoàng gây dựng giang sơn, phụ thân Long Thắng là uy long tướng quân, chiến công hiển hách. Uy danh của đội quân Long gia toàn triều đều biết, nức tiếng thiên hạ. Đáng tiếc Long Dật, Long Thắng đều chết trên sa trường, ngay sau đó Long phu nhân cũng bệnh nặng qua đời, để lại ba huynh đệ Long Đằng. Long Đằng thân là con trai trưởng, kế thừa nghiệp cha, chinh chiến nam bắc, hoàng đế cảm thấy Long gia có công bảo vệ tổ quốc, nên ban cho Long Đằng tước vị hộ quốc đại tướng quân, phong cấp quan nhị phẩm giống phụ thân Long Thắng. Phần thưởng hậu đãi ngoại lệ như vậy, đương nhiên khiến chính địch trong triều không ngừng chỉ trích, nhưng Long Đằng dẫn đội quân Long gia đạt được chiến công hiển hách, tuy chính địch không phục, nhưng cũng không nắm được thóp làm gì.

Long Đằng đứng đầu trong ba huynh đệ Long gia, người ngoài nhắc đến hắn đều gọi là Long đại gia, Long đại tướng quân. Thậm chí đến đồng liêu cũng gọi hắn là Long Đại, ngược lại số người gọi tên của hắn dần ít đi.

Lại nói Long Đại dẫn binh vào quận Bình Nam, trước đó đã chuẩn bị rất nhiều. Dựa vào kinh nghiệm của hắn mà xem thì những việc làm này của Nam Tần khá là vi diệu.

Biên giới Đại Tiêu có tài nguyên mỏ sắt phong phú, ngoại trừ dùng trong nông nghiệp cuộc sống hằng ngày ra, sắt thép cũng là nhu cầu thiết yếu cho chiến sự, nên các nước lân cận đều luôn ngấp nghé thèm thuồng. Đại Tiêu cũng rất coi trọng, vì gìn giữ hòa bình mà ký kết hiệp định, giao dịch có mức độ, vừa bày ra cho các nước cung cấp nông cụ giúp sản xuất phát triển, đồng thời cũng hạn chế đề phòng các nước mở rộng thêm về phương diện trang bị quân sự. Những năm gần đây bất luận trong bụng nước bạn có chủ ý gì, nhưng bề ngoài vẫn tuân theo hiệp định, không gây ra tranh chấp to tát gì. Nay đột nhiên Nam Tần kháng nghị chuyện hạn ngạch sắt đá, rồi cũng nhanh chóng liên minh với Đông Lăng quốc, hiển nhiên là có ý đồ sâu xa.

Long Đại phái thuộc hạ lên đường trước, rồi cải trang lẻn vào Nam Tần, liên lạc với trinh thám của Đại Tiêu bố trí ở Nam Tần, thám thính tình hình quân sự. Mặt khác lại sai người vào quận Bình Nam, xem xem trước khi đội quân Long gia vào thành, nơi nào trong quận có động tĩnh thì tra xét xem có phải gián điệp của Nam Tần hay không. Nam Tần khiêu khích như thế, nếu có ý giao chiến, tất nhiên phải có chuẩn bị.

Long Đại dẫn binh lính đi đường ngày đêm, lúc đến gần thành doanh thì để mọi người dừng chân nghỉ ngơi. Còn hắn thì dừng lại ở một nơi dưới sườn núi, tính toán sắp đặt quân vụ sau khi đóng quân. Hai ngày trước, hắn nhận được mật báo giấu tên ở một trạm dịch trên đường đi, người báo tin chỉ âm thầm để lại một phong thư, đề rằng “Long Đằng đại tướng quân thân khải*”, dịch thừa** ở trạm dịch lấy làm kinh ngạc trước phong thư từ đâu rơi xuống này, nhưng cũng không dám tự tiện bóc ra, đợi Long Đằng tướng quân đến thì giao thư cho hắn.

(*lời đề nghị chính tay người nhận thư mở ra và không lộ liễu công bố nội dung ra ngoài.)

(**Vị quan trông coi tại mỗi dịch trạm.)

Trong thư chỉ có bảy chữ - trong thành Trung Lan có gián điệp.

Không đề tên, không chỉ đích danh, vô cùng thần bí. Long Đại nghiêm túc đọc thư, thầm nghĩ chuyện này còn có ý gì đấy. Vừa nói là có gián điệp nhưng lại không nói rõ là ai. Đây là ý gì? Gián điệp người ta ẩn nấp là chú trọng ung dung thản nhiên, không làm người khác chú ý, khi ấy mới có thể hỏi thăm tin tức được. Mà bảy chữ báo tin này, bất kể là khiêu khích hay báo tin, cũng không phải là cử chỉ sáng suốt.

Lại nhìn những con chữ kia thêm lần nữa, từng nét bút nét vạch đều có lực, lại hiện lên vẻ tú lệ. Giống bút tích của người thiếu nữ, nhưng cũng có thể là cố ý ngụy tạo thành như vậy.

Long Đại đợi ở trạm dịch nửa ngày vẫn không thấy có động tĩnh gì khác thường. Lại dặn dò mấy vị binh tướng phải để ý, nhưng dọc đường đi tận đến khi lại gần thành Trung Lan, cũng không có người nào để lại tin hay định tiếp cận hắn nữa.

Cho đến lúc mới vừa rồi, một cô nương hét á á lăn từ trên sườn núi xuống.

Hơi thở nặng nề, không có võ nghệ, miệng thoa đầy mấy lời vớ vẩn, nói dối loạn xạ. Hắn có thể khẳng định chắc chắn rằng, căn bản nàng ta không hề biết hắn. Nàng ta lưu loát tán dương những sự tích chiến công kia của hắn, nhưng tất cả chỉ toàn nằm bên ngoài không trúng trọng tâm, hơn nữa xuyên trong mắt nàng ta là sự cảnh giác cẩn thận, nào có nửa ý thật lòng ngưỡng mộ? Lời nói dối rõ ràng đến thế, gã quản sự kia của nhà nàng nghe không hiểu ư?

Long Đại cúi đầu nhìn bọc quần áo mà cô nương này cố ý để lại. Lệnh cho vệ binh nhặt lên cất đi, lát nữa hắn phải lục soát cẩn thận một phen mới được.

Cô nương này, chỉ thiếu nước khắc hai chữ “khả nghi” lên trán.

Còn về phần An Nhược Thần bên này, lén chạy ra phủ, đụng phải quý nhân, sau khi về phủ dĩ nhiên là bị phạt rồi.

Trong sảnh đường, phụ thân An Chi Phủ hỏi rõ đầu đuôi sự việc, quát ra lệnh bảo nàng quỳ xuống, chỉ thẳng vào chóp mũi nàng mà mắng: “Một đứa con gái như ngươi, quả đúng là đồ không có mặt mũi không biết xấu hổ, lại dám lén chạy ra ngoài thành đụng phải tướng quân đại nhân, lễ nghi liêm sỉ để đi đâu hả! Mặt mũi An gia chúng ta đều bị ngươi làm mất sạch rồi!”

An Nhược Thần ôm mặt khóc lóc đầy xấu hổ hối hận: “Nữ nhi sai rồi, nữ nhi nhất thời hồ đồ.”

Thì ra An gia bọn họ còn có lễ nghi liêm sỉ này ư? Ha ha.

An Nhược Thần khóc rất thành khẩn, ngước gương mặt đáng thương ầng ậng nước mắt lên nhìn: “Nữ nhi không dám nữa, xin cha xử phạt.”

Núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun. Nàng nhẫn nhịn được.

An Chi Phủ còn chưa kịp nói, An Nhược Thần lại cướp lời: “Nhưng hôm nay lại vừa may đuổi kịp, nữ nhi nhớ nhầm ngày, nhưng như vậy lại được gặp mặt đúng dịp. Bình thúc cũng có cơ hội nói chuyện một lúc với tướng quân, cũng may tướng quân rộng lượng, chưa từng trách tội con, cũng nhớ An gia chúng ta có lòng với hắn. Tuy nữ nhi đã sai, nhưng cũng không phá hỏng chuyện lớn của cha.”

An Chi Phủ nghẹn họng, vậy mà cũng nói được. Mặc dù ông ta cùng những quý thương kia nhiệt tình bàn bạc lấy lòng chiêu đãi Long tướng quân là thế, nhưng trong lòng mỗi người cũng tự hiểu, vị tướng quân này mang theo Hoàng mệnh tới, lại đóng tại doanh trại quan trọng, há để bọn thương nhân tầm thường như họ gặp. Nhưng xưa nay giao tình giữa quan thương quận Bình An không tệ, phối hợp với nhau, người khác đều tìm đường đi nịnh nọt cả, nếu An Chi Phủ tụt lùi ra sau thì chỗ tốt đều bị người khác giành lấy hết, dĩ nhiên là không được. Mấy ngày nay An Chỉ Phủ vì chuyện sau khi Long tướng quân vào thành phải làm thế nào mới gặp mặt được một lần mà cứ luôn ủ dột buồn lòng, nhưng không ngờ nữ nhi nhầm lẫn vấp váp thế nào lại lo xong xuôi chuyện này.

An Chi Phủ im lặng một lúc rồi phất tay coi như xong, để nữ nhi về phòng suy ngẫm, rõ ràng là không thích phải nhìn nàng. Nhưng lúc này phòng hai Đàm Thị lại nói: “Có hỏng chuyện hay không còn chưa biết, tuy Long tướng quân không trách tội, nhưng trong lòng làm sao có thể gặp chúng ta nữa chứ. Nếu cho rằng chúng ta cũng vô lễ vô sỉ như đại cô nương, hoặc giả nghĩ đại cô nương cố ý đụng phải là do lão gia sai bảo, trong lòng nổi giận, vậy phải làm sao cho phải đây. Lão gia đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa rồi, lỡ bị chuyện này phá hỏng thì đúng là quá oan uổng rồi. Bên Long tướng quân thế này, vậy còn chỗ Tiền lão gia thì sao? Nếu vì đại cô nương đắc tội với tướng quân, khiến bên Tiền lão gia cũng bị liên lụy, cho dù tướng quân không trách tội, nhưng nếu Tiền lão gia mà biết đại cô nương làm ra chuyện đê tiện vô liêm sỉ như thế, một khi phát cáu không muốn lấy nàng, phá bỏ hôn ước, vậy cửa hàng đá ngọc kia có thể mở được sao? Đây đâu chỉ là một chuyện không thôi đâu. Đại cô nương không thẹn không ngượng, có từng nghĩ cho lão gia không, trốn nhà chạy ra ngoài thành gặp đàn ông khác, đắc tội với tướng quân, truyền ra ngoài thì biết làm sao? Còn ai muốn kết giao với lão gia nữa đây? Lão gia vừa mất mặt lại mất đường tiền tài, hậu quả này đại cô nương có thể gánh nổi ư?”

An Chi Phủ càng nghe càng giận, quát lớn một tiếng: “Đưa gia pháp tới đây!”

An Nhược Thần nằm dài ra đất khóc lóc: “Nhị di nương dạy rất đúng, là do con quá ngu dốt, con sai rồi.”

Nhận lỗi cũng thẳng thắn quá nhỉ, Đàm Thị hậm hực, không nói gì thêm nữa. Nhưng cơn giận của An Chi Phủ đã được châm lên, bảng gia pháp đã được đưa đến. Đàm Thị nhìn, nhếch mép cười.

An Chi Phủ cầm gia pháp, An Nhược Thần im lặng nằm trên đất thút thít chờ bị đánh. Nhưng hỏa khí của An Chi Phủ lại không lớn đến mức đó. Thước trong tay hạ xuống, cơ thể An Nhược Thần cong lên, mặt đầy đau đớn kêu ối á. Chợt An Chi Phủ cảm thấy lửa giận tan đi không ít. Mới đánh bốn lần đã cảm thấy đủ rồi.

“Nếu còn tái phạm nữa thì ngươi cứ chờ đó mà xem!” Ông ta mắng, trợn mắt nhìn An Nhược Thần, “Cút về phòng của ngươi đi, không được ta cho phép thì không được ra khỏi nhà một bước nữa!”

An Nhược Thần vâng dạ đáp, được nha hoàn đỡ mà khó khăn đứng lên, bước từng bước một quay về phòng. Muốn giả vờ là rất đau nên nàng đi chậm rãi từ từ, ra khỏi sảnh đường vẫn còn nghe An Chi Phủ lớn giọng nói với mọi người: “Chuyện hôm nay, không cho phép ai nói ra bên ngoài cả.”

Cuối cùng An Nhược Thần thở phào nhẹ nhõm. Nàng biết cha mình và An Binh cũng có nghi ngờ về chuyện nàng rời nhà, nhưng hai tay nàng trốn trơn, không có chuẩn bị thứ gì như là trốn nhà, còn chuyện áo khoác nàng đưa người ta cũng có thể biện hộ giải thích được, vì trước đó đúng là nàng có đến chùa cầu phúc xin được như ý, người có thể đứng ra làm chứng không dưới mười người. Mà nàng vẫn luôn tỏ thái độ khôn khéo dễ bảo trong chuyện hôn sự với Tiền lão gia, nàng tự nhận thấy mình che giấu không đến nỗi nào tệ.

Tóm lại, lý do nàng si mê đến điên cuồng muốn gặp anh hùng miễn cưỡng cũng coi là hợp lý. Nhưng nàng không thể xem thường được, còn phải làm thêm chút chuyện loại bỏ hẳn nghi ngờ của cha và An Bình mới được. Dù sao trong mắt họ nàng vẫn luôn là đứa vô dụng, nàng có thể đối phó qua loa được.

Nàng còn có cơ hội, nàng còn phải trốn.

***

Thái thú Diêu Côn nhận được tin báo của giám úy cửa thành, nói rằng đội quân Long gia dẫn đầu đội ngũ mười ngàn binh lính đã đến doanh trại ngoài thành, mà Long đại tướng quân lại dẫn một đám người muốn vào thành. Diêu Côn hoảng hốt vội vã mang theo chúng quan viên chạy ra cửa thành nghênh đón.

Vị tướng quân này cũng thật tùy hứng quá, rõ ràng theo như lộ trình do dịch binh báo lại thì hẳn trưa mai mới đến, hắn lại tự đi trước giờ, hơn nữa còn không thông báo. Khổ thay trên dưới trong quận từ lâu đã chuẩn bị lễ nghi chào đón nay cũng không dùng được, huyện lệnh và quan viên của các huyện trong quận định sáng mai mới vào thành cùng chờ nghênh đón, ấy mà bây giờ lại để lỡ mất. Có điều nom vị tướng quân này cũng chẳng hòa nhã dễ gần gì đâu, đến hàn huyên khách sáo cũng lười, đối chiếu ấn phù xong liền tính dẫn binh vào doanh trại. Đến yến tiệc cũng không cần ăn, binh tướng vừa vào thành đã chỉnh huấn đâu ra đấy, sau đó đợi quan viên đến đông đủ thì đi nghị sự.

Tóm lại là đám người vốn chỉ muốn nịnh nót vị đại tướng quân nhị phẩm này khá thất vọng, mà thái thú Diêu Côn thì lại thở một hơi nhẹ nhõm. Tám năm trước lúc hắn vào kinh có từng gặp qua Long Đại một lần, lúc đó Long Dật đại tướng quân vẫn còn tại thế, mà Long Đại chỉ là chàng thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, nhưng từ lúc còn trẻ đã mang gương mặt nghiêm túc già dặn rồi, nay chàng thiếu niên năm xưa đã lớn, vóc dáng to cao hơn nhiều, quan hàm cũng cao hơn, chỉ gương mặt ấy vẫn mang nét nghiêm túc như cũ.

Nhưng nghiêm túc có cái tốt của nghiêm túc, Diêu Côn cảm thấy võ tướng thô lỗ đơn giản chút, không đấu mưu tính, không nhân cơ hội chỉnh lý quận Bình Nam không soi mói chỗ sai của hắn, ngược lại cũng tốt. Chung quy so với mấy kẻ không biết đánh giặc, suốt ngày suy nghĩ đấu đá thủ đoạn thì tốt hơn nhiều.

Tổng doanh trại đóng quân tại bên ngoài thành Trung Lan đi về phía Đông Nam ba dặm, nguyên là nơi trú quân của lính trong quận, nay đã được dựng thêm doanh trại, chuẩn bị kỹ càng. Thái thú tự mình dẫn Long Đại, cùng đô úy Hậu Lập Lương gặp nhau trước cửa doanh trại, đội quân Long gia cùng với binh lính quận Bình Nam ai nấy xếp thành hàng, Hậu Lập Lương và Long Đại cùng đối chiếu binh phù, rồi các vị quan úy quan thừa của quân binh trong quận tiến lên làm đại lễ với Long Đại.

Trưởng sử* quân đội quận tay nâng sách binh mã, binh tào thừa tay bưng bản đồ bài binh bố trận phòng thủ, bước lên thi lễ với Long Đại, Long đại tướng quân nhận lấy đồ. Lệnh binh đánh trống ra hiệu lệnh, kỳ binh cầm cờ lệnh của Tiêu hoàng, cờ xe đội quân kinh thành cùng cờ của đội quân Long gia lần lượt cắm vào trên cửa trên tường doanh trại, biểu hiện đội quân Long gia phụng mệnh Hoàng thượng đóng giữ tại biên giới, vào ở doanh trại này, bắt đầu vào khoảnh khắc ấy, tất cả mọi chuyện quân sự đóng quân tại biên phòng đều do hộ quốc đại tướng quân Long Đằng quản lý ra lệnh.

(*Thuộc quan của Thừa tướng đời Tần, như Lí Tư từng giữ chức Trưởng sử, tương đương với thư kí trưởng của Thừa tướng. Thời lưỡng Hán về sau là thuộc quan của Tướng quân, đứng đầu mạc liêu.)

Quân nhạc đã tấu xong, kỳ binh dẫn đầu, các doanh đội tiến vào doanh trại. Chúng binh tướng chỉnh đốn tác phong nhà binh, chia doanh trại xếp hàng, cắm cờ vải canh phòng, nhóm lửa bố trí vọng gác. Long Đại dẫn người đi tuần tra từng nơi một. Đi ngang đến đâu thì chúng binh sĩ hô to khẩu lệnh đến đấy, tinh thần phấn chấn, hoàn toàn không có vẻ mệt mỏi khi đi đường xá xa xôi. Thái thú Diêu Côn và đô úy Hậu Lập Lương nhìn nhau một cái, có vẻ hơi áp lực đây.

Uy danh của đội quân Long gia, quả nhiên không phải là giả.

Tất cả đã được bố trí thỏa đáng, Long Đại và Diêu Côn, Hậu Lập Lương cùng thảo luận qua về chuyện phòng thủ biên giới, rồi đến động tĩnh của Nam Tần, vân vân.

Diêu Côn và Hậu Lập Lương đều có quan điểm giống nhau, chuyện du phỉ, nhất định là phía Nam Tần che giấu những tên thổ phỉ kia, bọn họ đang muốn lấy lòng Đại Tiêu, nếu thừa nhận đám du phỉ là người Nam Tần, tất sẽ không xuống đài được, cũng không ổn để bàn lại điều kiện. Cho nên luôn xếp lại chuyện này. Nhất định đám du phỉ cũng đã biết chuyện này, nên sau khi tập kích thôn xóm xong liền lẻn trốn về Nam Tần.

Nếu nói Nam Tần có dám xâm phạm Tiêu quốc hay không, thì Diêu Côn cho là không dám.

“Đại Tiêu ta binh hùng tướng mạnh, lương thực đầy đủ, quân bị vượt xa Nam Tần. Tự bản thân Nam Tần biết thực lực chênh lệch lớn đến đâu. Đông Lăng là nước nhỏ, Nam Tần bỏ Đại Tiêu ta đi lấy lòng Đông Lăng cũng không phải việc sáng suốt gì. Theo ta thấy, chẳng qua Nam Tần ra vẻ thế thôi, tính dọa hoàng thượng để mở rộng hạn chế sắt đá, giảm thấp giá trao đổi. Ta nghe nói, hai năm qua Nam Tần không thu được nhiều lương thực, nhưng lợi nhuận mua bán đá ngọc lại càng ngày càng khấm khá. Trong đó số nhà buôn đá ngọc ra vào thông quan quận Bình Nam này của ta cũng không ít, thu thuế quan của bọn họ cũng không thấp. Nếu là có ý định tấn công Đại Tiêu, đây chẳng phải là vừa ném sắt thép lại mất tiền tài ư. Một đất nước bại chiến, còn phải nhường lợi cầu hòa, đến lúc đó dân oán thán đầy đường, bề tôi có lòng gian, tuy hoàng đế Nam Tần ít tuổi nhưng không phải là kẻ ngu. Đông Lăng không cấp nổi cho bọn họ thứ gì, chẳng qua là bị kéo cùng nhau bày vẻ diễn kịch mà thôi.”

Hậu Lập Lương cũng nói: “Theo trinh thám báo lại, đúng là Nam Tần đã tăng quân đội ở phía biên giới. Chúng ta cũng thương lượng với đối phương, tăng cường đề phòng rồi. Nhưng ngược lại đối phương lại tuyên bố thổ phỉ nước ta lọt vào biên giới bọn họ, thân phận mấy kẻ này lại không rõ, họ không thể không đề phòng. Bọn họ còn cảnh cáo chúng ta chớ có lòng dạ tâm tư nào, họ không sợ khiêu khích, bảo chúng ta đừng có hành động thiếu suy nghĩ. Hàm ý trong đó, ngược lại còn chỉ trích chúng ta có dụng ý xấu.”

Long Đại hỏi: “Ngoài phái binh đi biên giới ra, trinh thám ở Nam Tần còn dò la được tin tức gì nữa không?”

Hậu Lập Lương lắc đầu: “Không có. Chưa có tin tức chính xác là bọn họ có ý xâm lăng.”

Long Đại không nói nhiều nữa, hắn vừa mới đến, vẫn phải chờ nhiều kết quả điều tra hơn nữa mới đưa ra phán đoán được.

Long Đại quay về doanh trại, một đống hồ sơ đang đợi hắn thẩm duyệt. Vừa vào doanh trại, chuyện vụn vặt rất nhiều. các doanh các đội các ngũ đều có tổ chức hệ thống, sau khi vào doanh liền theo như trách nhiệm phân công xử lý quân vụ. Xây dựng tuyến phòng thủ bên ngoài, cần tăng cường sửa chữa những chỗ thiếu hụt, gia tăng đá bùn cỏ khô, còn phải bố trí đồn giam doanh trại, cơm nước ăn uống, sửa chữa binh khí, thu xếp ngựa, sân thao luyện và người làm, luân phiên sắp xếp tuần tra, rồi còn cả khẩu lệnh bái phỏng, vân vân và vân vân, mọi chuyện đều được các doanh trại nộp lên cùng lúc đó. Trưởng sử duyệt qua, phân loại đặt trên án của Long Đại.

Long Đại duyệt qua một lượt, sau đó lại đọc thông báo hành trình của hai mươi nghìn quân. Hai mươi nghìn quân đó là do mấy vị tướng quân dưới quyền của hắn dẫn đi, trong vòng tám ngày sẽ đến. Lần đóng quân này không biết ngày về, thái thú Diêu Côn dựa theo quy tắc trong thành Trung Lan mà sắp xếp phủ cho hắn, để hắn quản lý việc trong thành tiện lợi hơn. Bản vẽ phủ trạch, bố trí nhân công cũng đã có văn thư công hàm. Long Đại đọc lướt qua rồi để sang một bên, phủ viện tên lầu Tử Vân nằm cách cửa thành về phía đông không xa, cũng khá gần doanh khu, ngoài bốn đại viện và hơn mười gian nhà để tướng quân ngủ nghỉ làm việc ra, còn bố trí cả sảnh đường nha môn, lầu canh gác, rất là chu đáo.

Long Đại xử lý công vụ xong xuôi, vừa ngước mắt lên thì chợt trông thấy bọc quần áo đặt trên bàn bên tường.

Ừm, là của cô nương giả vờ ngưỡng mộ muốn gặp hắn kia.

Long Đại đi đến mở bọc quần áo ra, kiểm tra nhìn ngó kỹ càng mấy thứ bên trong một lượt.

Ngân lượng, quần áo, lương khô, không có gì quá đặc biết, giống như muốn chạy trốn.

Long Đại nhíu mày, đây là ý gì?

Hắn lại cẩn thận lục soát áo quần một lần, cũng không để lại cho hắn tin tức gì.

Không lẽ là chạy trốn thật?

Đúng là thú vị.

--

Trong chương này có nhắc đến chuyện nhà binh quân đội khá nhiều, mà mình thì không rành về nó, nên nếu có ai phát hiện ra sai sót ở đâu thì nói lại với mình nhé, để mình sửa lại. ^^

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi